Nhìn hết tất cả các phòng, cũng xem qua toàn bộ người làm, Mạnh Ngư như có điều suy nghĩ.
"Có phát hiện gì không, Mạnh tiểu thư?" Quản gia Chung hỏi.
Mạnh Ngư không trả lời thẳng, chỉ nói: "Đêm nay tôi có thể ở chung phòng với Tráng Tráng không, chỉ cần để lại một bảo mẫu là được."
Quản gia Chung muốn báo cho vợ chồng Tưởng Như Tâm, nhưng hai người đã ngủ rồi, ông do dự một chút rồi nói: "Vậy để lại Tiểu Trương đi, Tráng Tráng khóc thì cũng chỉ có cô ấy dỗ được."
"Vẫn là nên để lại vị bảo mẫu còn lại đi."
Quản gia Chung sững người, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống. Cô gái trẻ này là do ông cụ Tưởng đích thân sai người mời về, chỉ cần yêu cầu không quá mức, thì cứ thuận theo ý cô thì hơn.
Trong phòng bật đèn ngủ, Mạnh Ngư đang ngồi thiền ở góc phòng, cả không gian yên tĩnh.
Bảo mẫu Tiểu Tần nhìn Mạnh Ngư, lại nhìn Tráng Tráng, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nếu như bình thường, giờ này Tráng Tráng đã tỉnh khóc quấy mấy lần, thế mà cô gái trẻ này chỉ đặt một lá bùa vàng lên giường nhỏ, vậy mà Tráng Tráng lại ngủ say như thế. Hiệu quả còn tốt hơn cả lần mời vị bà đồng nổi tiếng kia đến.
Nhìn dáng vẻ Mạnh Ngư nhắm mắt ngồi thiền, Tiểu Tần lập tức cảm thấy hình tượng của cô cao lớn vô cùng, hệt như thần tiên trong phim truyền hình, vừa vận công phía sau còn có thể bốc hơi nóng, trong lòng bàn tay "piu piu" có thể phát sáng!
Đột nhiên, trong phòng dấy lên một luồng khí lạnh, Tiểu Tần rùng mình. Khi quay đầu nhìn về phía Mạnh Ngư, cô ấy sợ đến mức toàn thân run lên. Chỉ thấy Mạnh Ngư nhìn chằm chằm về phía tấm rèm cửa đang lay động, ngón tay kẹp chặt một lá bùa vàng, thần sắc vô cùng sắc bén.
Chỉ chốc lát, rèm cửa buông xuống, khí lạnh trong phòng biến mất. Tiểu Tần sờ cánh tay nổi đầy da gà, hai hàm răng va lập cập.
"Đạ... đại sư, ngài thấy cái gì vậy?"
Mạnh Ngư khẽ cười, cất bùa đi, dáng vẻ vô cùng bình thản an ủi cô ấy: "Đừng sợ, không sao đâu, cô ta đi rồi."
Cô ta... là ai?
Tiểu Tần lại thấy lạnh buốt, hai hàm răng không ngừng va chạm, ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy.
Mạnh Ngư nhìn Tráng Tráng vẫn ngủ say sưa, liền đỡ Tiểu Tần dậy, dìu cô ấy ngồi qua một bên.
"Không phải tất cả quỷ hồn đều đáng sợ, cũng không phải tất cả con người đều lương thiện. Quỷ lương thiện còn dễ chung sống hơn người ác độc, cô nói xem có phải không?"
Tiểu Tần gật đầu lia lịa, lời của đại sư thật thấm thía. Khi nhìn lại cô gái trẻ này, hình tượng trong mắt cô ấy quả thật lại thêm cao lớn, chính trực, đầu đội hào quang. Tiểu Tần nghĩ thầm, có nên nhanh chóng lấy một cuốn sổ nhỏ ghi chép lại lời vàng ngọc của đại sư, sau này để dưới gối trừ tà hay không.
Mạnh Ngư đâu biết Tiểu Tần lục ngăn kéo là để ghi lại lời mình, cô kéo rèm cửa, nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài.
Thực ra bây giờ cô còn căng thẳng hơn ai hết, nhưng tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Trong ngôi nhà họ Tưởng này, ngoài bảo mẫu họ Trương, mỗi người đều ít nhiều mang theo âm khí, mà vợ chồng Tưởng Như Tâm cùng Tráng Tráng là nhiều nhất!
Bảo mẫu họ Trương nhìn bề ngoài không khác người thường, nhưng trong tình huống này, kẻ bình thường nhất chắc chắn có vấn đề!
Vừa rồi theo một cơn gió âm, một người phụ nữ mặc sườn xám xanh đậm tiến vào phòng, ánh mắt dừng lại trên giường nhỏ của Tráng Tráng. Mạnh Ngư vốn định ném "bùa Trừ Tà" ra, nhưng khi thấy nét mặt người phụ nữ ấy, ngón tay cô lập tức kẹp chặt lá bùa lại.
Ánh mắt ấy Mạnh Ngư quá quen thuộc, có thương yêu... không nỡ... lo lắng...
Trong ký ức, bà ngoại nhìn cô cũng chính là ánh mắt như vậy.
Mạnh Ngư chắc chắn, nữ quỷ ấy sẽ không làm hại Tráng Tráng. Chỉ là chưa kịp hỏi rõ nguyên do thì đã bị phát hiện, người phụ nữ mặc sườn xám liền biến mất ngay trước cửa sổ.
Trong chuyện này nhất định có ẩn tình không đơn giản.
Mạnh Ngư nhắn WeChat cho Kiều Kiều, hỏi cô ấy có biết một nữ quỷ mặc sườn xám xanh đậm, lông mày cong, dung nhan như vẽ, dáng người yểu điệu, trên sườn xám thêu một cành mai trắng hay không.