Mạnh Ngư sững người, ngay cả cô còn không biết câu chuyện ấy mà ông cụ nhà họ Tưởng lại biết, xem ra câu "chỉ là một lần gặp thoáng qua" mà bà ngoại nói, cũng không đơn giản như vậy.
Ăn cơm trưa xong, ông cụ cùng Tưởng Như Tâm ra sức níu giữ, nhưng Mạnh Ngư khéo léo từ chối, đặc biệt để lại một lá "bùa Ích Khí" tặng ông cụ để dưỡng thân.
Ông cụ cho xe đưa cô về, quản gia Chung để lại một chiếc va-li, nói đó là quà cảm ơn. Mạnh Ngư mở ra nhìn, tiền chất tròn một triệu.
Nhưng ngay lập tức, Tài vụ Âm Ti thu đi một nửa, còn gửi cho cô một tờ biên lai điện tử. Trên điện thoại hiện lên mấy tin nhắn, toàn là thông báo điểm tích lũy. Gần đây bùa bán được nhiều, điểm số tăng không ít, đặc biệt là vụ tiêu diệt một tên tà tu, tăng hẳn hai ngàn điểm!
Đêm xuống, tiểu viện gió yên sóng lặng.
Mạnh Ngư ngồi thiền đến mười giờ, chợt nghe tiếng gõ cửa quen thuộc dưới lầu. Mở cửa ra, quả nhiên là Tư Đồ Uyên Chu.
Người này... à không, con quỷ này có phong cách gõ cửa rất riêng, ba tiếng "cộc cộc cộc" không liền nhau, mà là hai tiếng đầu dồn lại, sau đó cách một nhịp mới thêm một tiếng.
Tư Đồ Uyên Chu vừa bước vào, hiếm khi có tâm trạng tốt, thậm chí còn khe khẽ ngân nga một điệu hát.
"Làm không tồi, mới vào việc chưa được mấy ngày mà đã tiêu diệt được một tên tà tu."
"Cảm ơn, là do tôi may mắn thôi."
Tư Đồ Uyên Chu liếc cô một cái, cô gái này quả thật khá khiêm tốn. Bao nhiêu năm qua, nhân viên ở Ban Đặc biệt ra ra vào vào, chỉ trong vòng một tháng, mấy ai đã có thể diệt ác quỷ, trừ tà tu? Nói cô may mắn cũng đúng, gặp trúng đúng loại tà tu hạng gà mờ.
"Cũng là nhờ cô chăm chỉ luyện tập." Tiến bộ của cô rất lớn, mới học vẽ bùa chưa bao lâu, thế mà ngay cả "bùa Trừ Tà" cũng vẽ ra được, quả thực là một niềm vui bất ngờ!
"Chuyện tà tu lần này cô làm rất tốt, tôi đã thay cô xin thưởng rồi, hai hôm nữa tiền sẽ vào tài khoản."
"Tà tu thật đáng sợ." Nghĩ đến cảnh lúc Tiểu Trương điên cuồng, da thịt tróc ra, đến giờ Mạnh Ngư vẫn thấy rùng mình.
Tư Đồ Uyên Chu lấy gương nhỏ ra, soi xem kiểu tóc của mình có rối không.
"Tà tu rất xảo quyệt, cũng rất mạnh. Chúng không chỉ dùng thủ đoạn độc ác để tu luyện, mà..." Anh ta nhướng mày, thần sắc trở nên nghiêm nghị: "Đằng sau còn có những kẻ ủng hộ tối tăm không rõ ràng, hiểu chưa?"
"Đến gây rối loạn, làm xã hội bất ổn?"
"Cô gái nhỏ cũng thông minh đấy." Tư Đồ Uyên Chu cho cô một ánh nhìn tán thưởng: "Cho nên, tà tu không dễ đối phó, cô phải dốc toàn bộ tinh thần."
Trò chuyện vài câu, Tư Đồ Uyên Chu đứng dậy chuẩn bị rời đi. Bỗng xoay người lại, trên mặt hiện vẻ bực bội như chợt nhớ ra điều gì.
"Suýt quên chuyện chính, tôi tới để báo cho cô chuẩn bị thi cử."
Hả?
Mạnh Ngư ngẩn ra: "Thi gì cơ?"
"Kỳ khảo hạch Nghiệp vụ Âm Ti, tổ chức định kỳ. Gần đây tranh thủ học nhiều một chút, đừng kéo lùi tiến độ, trước khi thi tôi sẽ thông báo cho cô."
Mạnh Ngư vốn đi lên con đường học bá nên cũng không sợ thi cử, nhưng vừa nghĩ tới giáo trình Âm Ti rắc rối phức tạp hơn cả bách khoa toàn thư, đầu óc lại thấy nhức nhối. Cô đi ngủ sớm, chuẩn bị sáng hôm sau dậy học.
Mà lúc này, ở một tiểu quốc Âu châu xa xôi, Tưởng Hách nhận được điện thoại từ nhà.
"Đại thiếu gia..."
Tưởng Hách bật loa ngoài, gào lên: "Ông nói gì cơ..."
Quản gia Chung vội vàng đưa điện thoại ra xa khỏi tai. Đầu bên kia là tiếng nhạc sàn ầm ĩ, đại thiếu gia lại đang cùng đám bạn bè ăn chơi nhậu nhẹt, hát hò karaoke. Trong giới ai cũng biết, thiếu gia họ Tưởng học hành xuất sắc, năng lực kiếm tiền cũng xuất sắc, chỉ tiếc lại thích lăn lộn với đám công tử phóng đãng bao nuôi tiểu minh tinh kia.
Theo lời ông cụ Tưởng thì, toàn một lũ bạn bè ăn hại phá của!!!
Quá ồn ào, chẳng nghe được gì, Tưởng Hách làm động tác ra hiệu DJ tắt nhạc.
Quản gia Chung đâu biết nhạc bên kia đã tắt, ông vẫn cố hết sức gào lớn: "Đại thiếu gia, đã tìm thấy vị hôn thê của ngài rồi! Ông cụ bảo ngài mau chóng trở về."