Mạnh Ngư lấy hai quả trứng từ trong chuồng gà ra, chúng vẫn còn nóng hổi.
"Hả? Sao lại bận rộn thế, có gì cần tớ giúp thì cứ nói nhé."
"Hê hê, Tiểu Ngư là tốt nhất." Đúng ngay ý đồ của Tôn Manh Manh khi gọi điện: "Có hai phần tài liệu cần biên dịch, lát nữa tớ gửi cho cậu. Cậu về rồi thấy thế nào, đã nghĩ xong sẽ làm gì chưa? Trấn Thanh Dương không thể so với tỉnh thành, ít công ty lớn thì cơ hội cũng ít, đãi ngộ cũng kém hơn một chút."
Mạnh Ngư rất muốn nói cô đã thừa kế cửa tiệm đồ cúng của bà ngoại. Nhưng nghĩ đến việc gần đây Tôn Manh Manh tăng ca quá độ, tim chịu áp lực quá lớn, cô quyết định vẫn là không nên kích thích cô ấy thì hơn.
"Không vội, cứ nghỉ ngơi một thời gian đã."
Tôn Manh Manh kêu thảm một tiếng: "Cậu kích thích tớ thế này mà coi được sao?"
Mạnh Ngư thầm nghĩ còn chuyện kích thích hơn nữa mà cô còn chưa nói đây này, rồi cô vội vàng đổi chủ đề: "Tớ gửi cho cậu một lá bùa... mặt nạ, có hơi đặc biệt, nhưng thật sự rất tốt, chính tớ đã thử nghiệm hiệu quả!"
Quả nhiên, Tôn Manh Manh vốn mê cái đẹp, vừa nghe đến mặt nạ thì hormone tuyến thượng thận lập tức tăng vọt.
"Vẫn là Đại Ngư của tớ tốt nhất! Gần đây tớ tiều tụy lắm, nhìn một cái là biết ngay dân lao động khổ sai bị giai cấp tư sản bóc lột quá mức. Quầng thâm mắt nặng đến mức ném vào vườn gấu trúc cũng thành quốc bảo, không đeo kính râm thì không dám ra ngoài..."
Tôn Manh Manh tuôn ra một tràng chửi mắng cấp thần, hoàn toàn quên mất bản thân thật ra là con gái của chủ mỏ, người thừa kế duy nhất của hào môn. Mạnh Ngư rất hiểu tâm trạng của cô ấy, bởi với Tôn Manh Manh, nhan sắc còn quan trọng hơn cả mỏ nhà mình.
Quét dọn xong, Mạnh Ngư giúp Tôn Manh Manh dịch tài liệu trước.
Tài liệu là về giao lưu kỹ thuật văn hóa, trong đó liên quan đến rất nhiều phương diện, từ ngữ xa lạ cũng không ít. Nhưng với Mạnh Ngư mà nói, đây chẳng phải chuyện gì khó.
Dịch xong tài liệu, Mạnh Ngư lại kiểm tra một lượt từ đầu đến cuối, chắc chắn không có chỗ nào cần sửa mới gửi cho Tôn Manh Manh. Đúng lúc công việc bên này vừa xong, Diêu Thần Tinh liền gửi đến một tin nhắn.
Đó là tài liệu về cha mẹ của Ngô Tử Tuyên.
Cha tên Ngô Niệm, mẹ tên Hà Thi, vợ chồng hai người họ mỗi người đều kinh doanh một công ty niêm yết, đều là doanh nghiệp gia tộc. Ngô Tử Tuyên là con trai duy nhất của họ, theo học tại một ngôi trường quý tộc ở tỉnh thành.
Ba năm trước, con trai nhảy lầu tự tử trong bệnh viện. Để không ảnh hưởng đến doanh nghiệp và danh tiếng gia tộc, hai vợ chồng đã che giấu chuyện này, tuyên bố ra ngoài là chết vì bệnh. Trên truyền thông không có tin tức, cho nên người biết chuyện này không nhiều.
Mạnh Ngư gọi theo số trên tài liệu, cả hai bên người nghe máy đều là thư ký. Vừa nghe nói không có hẹn trước, thư ký liền khách sáo cúp máy, gọi lại thì đã máy bận.
Không ngờ lại là tình huống như vậy, ngay cả cơ hội nói chuyện trực tiếp với họ cũng không có, những lời đã chuẩn bị nghĩ đi nghĩ lại cả đêm hoàn toàn không có đất dụng võ.
Mạnh Ngư đun một ấm trà gừng đường đỏ, chuyện này phải tính lâu dài mới được.
Tốt nhất là có thể gặp mặt Ngô Niệm và Hà Thi để nói chuyện. Muốn nói qua điện thoại rằng mình nhìn thấy hồn phách của Ngô Tử Tuyên, đừng nói Ngô Niệm và Hà Thi không tin, ngay cả cửa ải thư ký cũng không qua nổi.
Chỉ là, làm thế nào mới có thể gặp được hai vị bận rộn này đây?
Chặn ở công ty hay canh ở cổng nhà đều không thực tế. Ngô Tử Tuyên từng nói, cha mẹ cậu bé một hai tháng mới về nhà một lần, bình thường đều có các loại xã giao. Bỗng nhiên, đầu Mạnh Ngư chợt lóe sáng, vừa rồi giúp Tôn Manh Manh dịch tài liệu là về đoàn đại biểu chuyên gia nước M đến tỉnh trao đổi, trong đó một dự án trọng điểm có liên quan đến công ty của Hà Thi. Cuộc giao lưu lần này được tỉnh coi trọng, vậy thì rất có khả năng Hà Thi sẽ tham gia cuộc họp trao đổi này.
Thời gian họp là chín giờ rưỡi sáng mai...