Chương 39

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:49

Mọi người cũng sợ hãi tột độ, dồn cả vào góc tường, không ai dám cản kẻ điên loạn kia. Thấy Tiểu Trương sắp nhào lên người Tưởng Như Tâm, bỗng một luồng gió mạnh chắn ngang. Mọi người ngẩng lên, kinh ngạc thấy Tiểu Trương bị ghim chặt lên tường, giãy giụa, còn Mạnh Ngư giơ cao một cánh tay, tư thế như bóp chặt không khí. Cảm giác trong tay vừa trơn vừa ghê tởm khiến cô buồn nôn. Vừa ghê tởm vừa sợ hãi, Mạnh Ngư lập tức rút ra hai lá "bùa Trừ Tà" ném đi. Nhìn thấy lệ khí trên người Tiểu Trương tan biến, da thịt rơi xuống từng mảng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng. Mạnh Ngư không chịu nổi nữa, mạnh tay ném kẻ điên loạn kia ra ngoài cửa sổ. Chỉ nghe "ầm" một tiếng, Tiểu Trương nổ tung giữa không trung, hồn bay phách tán trong màn đêm. Trong phòng vang lên một trận la hét. Tưởng Như Tâm trợn mắt trắng dã, ngất xỉu tại chỗ. Tiểu Tần ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm: "Tiên nữ đại chiến Bạch Cốt Tinh à!" * Mạnh Ngư cảm thấy tâm lý mình ngày càng vững vàng, vậy mà ngủ một mạch đến sáng. Có lẽ trong toàn bộ biệt thự nhà họ Tưởng, chỉ có cô và Tráng Tráng còn tâm trạng ngủ được. Sáng sớm, Mạnh Ngư rửa mặt xong ra cửa, liền thấy bên ngoài có hai người làm đứng đợi. Vừa nhìn thấy Mạnh Ngư, mắt họ sáng rực, tràn đầy sùng bái. "Mạnh tiểu thư, ông cụ mời cô xuống dùng bữa." Ai? Mạnh Ngư lập tức tỉnh táo hẳn: "Ông cụ Tưởng?" "Đúng vậy, ông cụ nghe kể chuyện tối qua, sáng nay đã vội vã xuất viện, giờ đang chờ cô dưới lầu." Mạnh Ngư hơi hồi hộp. Cô từng nghe bà ngoại nhắc tới, gia chủ nhà họ Tưởng năm xưa tung hoành dọc ngang, là nhân vật lừng lẫy, từng có duyên gặp mặt với bà ngoại một lần. Vừa nhìn thấy Mạnh Ngư, ánh mắt ông cụ Tưởng lập tức sáng lên. Cô gái nhỏ trắng trẻo, thanh tú, trầm ổn, trong xương cốt toát ra khí chất nhu hòa, khiến người ta nhìn vào liền thấy dễ chịu. Khóe môi ông cụ Tưởng cong lên, cô bé này có hơi giống một cố nhân. "Cháu tên Mạnh Ngư phải không?" Mạnh Ngư mỉm cười đáp: "Chào Tưởng tổng, cháu là Mạnh Ngư." "Chuyện tối qua thật nhờ cả vào cháu, Như Tâm và lão Chung đều đã kể lại cho ta nghe rồi. Nào nào, cùng ăn sáng đi, ta đã bảo nhà bếp làm thêm mấy món, xem cháu thích ăn món nào." Trước mắt là một ông lão hơn bảy mươi tuổi, thân thể có phần hư nhược, chống gậy bước đi chậm rãi. Tưởng Như Tâm cẩn thận dìu ông ở bên cạnh, quản gia Chung kéo ghế cho ông ngồi. "Lại đây ngồi nào." Ông cụ Tưởng chỉ vào chỗ bên cạnh, rồi đích thân cầm bát yến chưng mà bảo mẫu vừa bưng lên, đưa cho Mạnh Ngư: "Cái này con gái uống vào rất tốt." Đây chính là nhân vật lừng lẫy trong truyền thuyết. Mạnh Ngư hơi mất tự nhiên, vội nói: "Cảm ơn Tưởng tổng, bát đầu tiên vẫn nên để ngài dùng đi ạ." Tưởng Như Tâm cười: "Mạnh tiểu thư đừng khách sáo, ông nội thật sự rất thích cô, bình thường ngay cả tôi cũng chẳng được đãi ngộ này đâu." Ông cụ Tưởng lại gắp một miếng sushi lươn đặt vào đĩa nhỏ trước mặt Mạnh Ngư: "Cháu cũng gọi ta là ông nội đi, đừng gọi Tưởng tổng, như thế nghe xa cách quá." "Cảm ơn ông nội Tưởng." Không ngờ ông cụ Tưởng nổi danh lẫy lừng mà trong đời thường lại hiền hòa như thế. Mạnh Ngư lén ngước nhìn ông, không còn quá căng thẳng nữa. Bữa sáng ăn rất vui vẻ, ông cụ Tưởng gọi Mạnh Ngư và Tưởng Như Tâm sang đình nghỉ uống trà. Vốn định nói lời cáo từ về nhà, Mạnh Ngư lại nuốt xuống. Trà Đại Hồng Bào hương thơm lượn lờ, mấy con công nằm bên cạnh. Bình thường ông cụ Tưởng thích nuôi công, chúng cũng thích quấn quýt bên ông. "Mạnh tiểu thư là người ở đâu?" "Cháu là người trấn Thanh Dương ạ." "Đất lành đấy, núi xanh nước biếc, không khí trong lành. Nghe Như Tâm nói, bà ngoại cháu cũng mở tiệm đồ cúng?" "Vâng, tiệm đồ cúng này là bà ngoại mở, hiện giờ do cháu kế thừa." Tưởng Như Tâm bế Tráng Tráng, trong lòng vẫn luôn có một thắc mắc, trước kia ngại chưa tiện hỏi, giờ thì kìm không nổi. "Mạnh Ngư, cô tốt nghiệp đại học danh tiếng, lại từng có kinh nghiệm làm ở công ty nước ngoài X, sao lại đi kế thừa tiệm đồ cúng? Cha mẹ cô đồng ý sao?"