Chương 17

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:51

Đêm hôm sau, Mạnh Ngư gọi xe, thẳng tiến đến công viên trò chơi thiếu nhi lớn nhất tỉnh thành. Ngô Tử Tuyên cực kỳ hưng phấn, đây là điều cậu bé hằng mơ ước, lúc sống chưa từng được đến công viên trò chơi. Cha mẹ quá bận, không có thời gian đưa đi. Chính bản thân cậu cũng bận, phải chạy hết lớp học này tới lớp học khác. Nhớ hồi bận rộn nhất, cậu phải tham gia mười bốn lớp phụ đạo, mỗi ngày ngủ chưa tới sáu tiếng. Thậm chí đến khi lâm bệnh, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu bé lại là cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Nửa đêm đường vắng, tài xế lái rất nhanh, hơn một tiếng đồng hồ đã đến cổng công viên trò chơi. Cánh cửa đã được mở sẵn, Mạnh Ngư trực tiếp bước vào. Ngô Tử Tuyên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu không hỏi gì, chỉ nắm chặt lấy tay Mạnh Ngư. Công viên trò chơi tối đen như mực, vô cùng yên tĩnh. Ngô Tử Tuyên đưa mắt nhìn quanh, có hơi thất vọng. Buổi tối công viên không hoạt động, có điều, chỉ đi dạo một vòng như vậy cũng coi như tốt. "Chị ơi, chúng ta đến phía trước xem được không? Trước đây nghe bạn học nói, công viên trò chơi rộng lắm, có thể đi chơi cả một ngày cơ." Mạnh Ngư đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười nhìn cậu: "Tử Tuyên, hôm nay là sinh nhật mười hai tuổi của em, chị chúc em sinh nhật vui vẻ!" Lời vừa dứt, cả công viên trò chơi bỗng sáng rực đèn màu, tất cả thiết bị giải trí cũng bắt đầu vận hành. Hà Thi và Ngô Niệm bưng bánh sinh nhật từ một bên đi tới, ông bà nội ở Âu châu và ông bà ngoại cũng ôm quà đứng phía sau cậu. Hà Thi và Ngô Niệm không nhìn thấy con trai mình, chỉ có thể đứng một bên khóc đến nghẹn ngào. "Tử Tuyên, con vẫn còn trách ba mẹ đúng không? Là ba mẹ không tốt, đã cho con quá ít sự đồng hành. Con trai, con có thể hiện thân cho ba mẹ nhìn một cái được không?" Ngay khoảnh khắc Ngô Tử Tuyên nhìn thấy Ngô Niệm và Hà Thi, cả người cậu bé bộc phát ra lệ khí màu đen, khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo. Máu trên đầu chảy xuống nền đất, thấm ướt mặt đất. Lúc Mạnh Ngư nhìn thấy Ngô Tử Tuyên nắm chặt hai nắm tay, sắp sửa mất khống chế, thì Hà Thi bước lại gần. Bà không thể nhìn thấy thân ảnh của con, nhưng ánh mắt Mạnh Ngư dừng ở đâu, thì nơi đó chính là chỗ con trai mình. Hà Thi khóc đến toàn thân run rẩy, đi tới ôm lấy một khoảng không, lại cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo. "Mẹ xin lỗi con. Quà sinh nhật năm con tám tuổi, đến bây giờ mẹ mới có thể tặng. Mẹ thật tệ, xin lỗi, xin lỗi! Thật ra mẹ rất yêu con, con là máu thịt trong người mẹ, sao có thể không yêu con cho được. Trước đây là mẹ quá bận rộn, đã bỏ qua cảm nhận của con. Mẹ quá ích kỷ, hy vọng con thật xuất sắc, nên đã cho con quá nhiều áp lực." Ngô Niệm cũng bước tới: "Tử Tuyên, ba cũng sai rồi. Nếu có thể làm lại, ba sẽ không ép buộc con như thế nữa. Ba sẵn lòng cùng con đá bóng, cùng con xem phim hoạt hình, cùng con đi du lịch. Tất cả mọi thứ, đều là lỗi của ba mẹ. Con trách ba mẹ là đúng, xin lỗi con trai." Mạnh Ngư tận mắt nhìn thấy, ngay lúc Ngô Tử Tuyên được Hà Thi ôm vào lòng, một giọt lệ lăn xuống gương mặt cậu bé. Lệ khí trên người tan biến, khuôn mặt vặn vẹo trở lại bình thường. Ngô Tử Tuyên buông lỏng hai nắm tay, ôm ngược lấy Hà Thi, thân hình hiện rõ trước mặt mọi người. Những việc còn lại, đã là chuyện của cả nhà bọn họ. Mạnh Ngư vẫy vẫy tay với Ngô Tử Tuyên rồi bước ra khỏi công viên trò chơi. Trên đường quay về, trong đầu Mạnh Ngư vẫn tràn ngập cảnh gia đình Ngô Tử Tuyên đoàn tụ vừa rồi. Có thể giúp đỡ những quỷ hồn cần thiết, cảm giác thật sự không tệ, Mạnh Ngư bây giờ có hơi thích công việc này rồi. Lần nữa gặp Tư Đồ Uyên Chu là vào sáng sớm hôm sau, điều này khiến Mạnh Ngư khá bất ngờ. Cô mở cửa, mời anh ta vào.