Chương 12

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:51

"Lần trước em cho lá trà, lần này lại cho cá, cứ để em tốn kém thế này thì đâu có được. Từ sau khi bà Mạnh qua đời, em gầy đi nhiều lắm, nếu còn gầy thêm nữa thì bà Mạnh trên trời cũng sẽ xót lắm đấy." Diêu Thần Tinh như làm ảo thuật, đưa đến trước mặt cô một hộp kem: "Vị vani." Mạnh Ngư mỉm cười nhận lấy, cho kem vào túi. "Anh Thần Tinh, đúng lúc em có việc muốn nhờ, em muốn anh giúp em tra thông tin của hai người." Tháo chuông phải nhờ người buộc chuông. Nút thắt trong lòng Ngô Tử Tuyên nằm ở cha mẹ cậu bé, mà cha mẹ trên đời này phần lớn đều thương yêu con cái mình. Tuy cặp cha mẹ này rất kỳ lạ, nhưng Mạnh Ngư vẫn muốn thử vận may, xem có thể tìm được đột phá từ họ hay không. Diêu Thần Tinh tuy không biết Mạnh Ngư muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức đồng ý, tra thông tin đối với anh mà nói cũng không khó. Hai người trò chuyện dăm ba câu, Diêu Thần Tinh vội vã quay về nhà bà nội để đưa cá. Mạnh Ngư làm một món sườn xào chua ngọt và món miến xào rau chân vịt. Cô múc ra một bát nhỏ để mình ăn, phần còn lại đậy trong nồi, để dành cho Ngô Tử Tuyên. Sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt, hầu hết trẻ con đều thích. Chưa đến mười giờ, Mạnh Ngư đã nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, tối nay đứa nhỏ này đến sớm hơn một chút. Vừa vào cửa, Ngô Tử Tuyên liền nhìn thấy trên bàn bày một đống lớn đồ ăn vặt, mắt lập tức sáng rực. Có khoai tây chiên, que cay, bim bim tôm, kem... Mạnh Ngư cười nói: "Những cái này đều cho em, nhưng đừng ăn vội, chị làm sườn xào chua ngọt rồi." Ngô Tử Tuyên đã lâu chưa được vui vẻ đến vậy, cậu bé giống như một cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau Mạnh Ngư. Sườn xào chua ngọt nóng hổi, ngay cả không khí cũng trở nên chua ngọt dễ chịu. Ăn ngấu nghiến xong sườn xào chua ngọt, lại ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt, vừa xem hoạt hình yêu thích, Ngô Tử Tuyên đã rất rất lâu rồi chưa từng hưng phấn đến thế này. Khi còn sống, món ăn yêu thích nhất của cậu chính là sườn xào chua ngọt, nhưng ba mẹ không cho ăn nhiều, nói rằng hàm lượng đường quá cao. Còn những món ăn vặt này, ba mẹ cậu vốn chẳng cho cậu liếc nhìn nhiều lần. Ngô Tử Tuyên ôm cây kem, ăn từng chút từng chút một, rất chậm rãi. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, ánh sáng trong đôi mắt cậu dần dần tối đi. "Đã muộn rồi, em không thể làm phiền chị nghỉ ngơi nữa. Cảm ơn chị, tối nay em vui lắm." Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, Mạnh Ngư nhìn cậu bé đầy yêu thương, mỉm cười nói: "Còn muốn ăn gì nữa không? Tối mai chị nấu cho em ăn." "Không cần phiền chị đâu, chừng này đã nhiều lắm rồi." Nói xong, cậu cười với Mạnh Ngư: "Chị thật tốt, tốt y như chị Kiều Kiều vậy. Rất nhiều hồn ma ức hiếp em vì tuổi còn nhỏ, là chị Kiều Kiều luôn che chở cho em." Ngó thoáng qua đồ ăn vặt trên bàn, Ngô Tử Tuyên có hơi ngượng ngùng: "Chị, em có thể... mang theo một gói khoai tây chiên không?" "Là để tặng cho chị Kiều Kiều sao?" "Vâng." Mạnh Ngư thu dọn đồ ăn vặt trên bàn bỏ vào túi, lại đặt thêm mấy cây nhang: "Vốn dĩ là cho em, em mang đi hết đi, tối mai nhớ đến sớm một chút." Ngô Tử Tuyên cảm ơn rối rít, lúc này mới xách túi vui vẻ phơi phới bay ra ngoài cửa sổ. Mạnh Ngư cũng cảm thấy vui vẻ. Đứa nhỏ này rất đơn thuần, chỉ một chút chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu thấy hạnh phúc, càng dễ cảm thấy thỏa mãn hơn so với đứa trẻ bình thường. Diêu Thần Tinh nói buổi sáng có thể cho cô thông tin mà cô muốn. Trước khi ngủ, Mạnh Ngư trằn trọc suy nghĩ phải làm sao để nói chuyện với cha mẹ cậu. Nếu lỡ như cặp cha mẹ kỳ lạ đó ngoan cố, vốn dĩ chẳng để tâm đến Ngô Tử Tuyên thì việc này sẽ trở nên khó khăn rồi... Sáng sớm hôm sau, khi Mạnh Ngư đang dọn chuồng gà thì nhận được điện thoại của Tôn Manh Manh. "Tiểu Ngư, tớ thực sự ghen tị với cuộc sống an nhàn của cậu! Gần đây công ty nhận một sự kiện quan trọng, tớ liên tục tăng ca ba đêm đến tận mười hai giờ, sáng sáu giờ hơn đã phải đến công ty làm tiếp, thật sự sắp phát điên rồi!"