"Đúng là keo kiệt. Vậy thì... thì tôi gọi điện cho Thần Tinh, bảo nó xin thêm một lá từ Mạnh Ngư..."
Bà nội Diêu đang rửa bát trong bếp, nghe thấy ông nội Diêu lớn tiếng quát tháo cháu trai: "Có hiệu quả thật đấy... Mày thừa nhận Mạnh Ngư người ta giỏi thì khó lắm à... Khoa học! Ông mày chính là khoa học đây!... Mau đi xin thêm một lá... À... cái của tao đưa cho người ta rồi... giúp người là vui!"
Bà nội Diêu bĩu môi cười khẽ, gói một túi bánh ngô hấp mang sang cho Mạnh Ngư.
Buổi trưa Mạnh Ngư bận đến nỗi không có thời gian ăn, cuối cùng cũng vẽ ra một lá "bùa Trừ Tà", rồi nhanh chóng thừa thắng xông lên, vẽ thêm một lá nữa để củng cố.
Mạnh Ngư lúc áp lực lớn thường không muốn ăn, bánh ngô hấp bà nội Diêu mang tới khá nhỏ, cô chỉ ăn vài miếng. Hôm nay cô bận tối mắt, hận không thể biến 24 tiếng thành 72 tiếng mà dùng.
Linh khí trong người bị bùa chú tiêu hao không ít, Mạnh Ngư ngồi thiền bổ sung linh khí, coi như nghỉ ngơi.
Trong cảnh mây núi mờ ảo, ngoài tiếng sóng biển vỗ vào ghềnh đá, còn có cả tiếng đàn cổ cầm lần trước cô nghe thấy. Âm thanh ung dung khoan thai, du dương êm tai, khiến trái tim nóng nảy của Mạnh Ngư chợt tĩnh lặng như nước.
Cô tha hồ hấp thu linh khí, hòa mình vào trời đất thiên nhiên. Thân thể nhẹ dần, như hòa thành một thể với mây núi, ý thức dường như thoát ra khỏi thân xác này.
Khi mở mắt ra, cảm giác mệt mỏi tan biến sạch, đầu óc sáng suốt, toàn thân khoan khoái. Mạnh Ngư rửa mặt một phen, chỉnh trang gọn gàng sạch sẽ, rồi cầm giáo trình của Âm Ti lật đi lật lại, học thuộc các trọng điểm...
Kim đồng hồ chỉ chín giờ, dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa đúng hẹn. Chuẩn bị sẵn "bùa Trừ Tà" cùng một xấp giấy bùa, Mạnh Ngư bước ra ngoài.
Trước đó Hà Thi đã nói sẽ đích thân đến đón cô, nhưng không ngờ ngoài xe của Hà Thi, còn có hai chiếc Mercedes-Benz đen và một chiếc xe limousine. Một hàng người áo đen đứng ngay ngắn bên cạnh, tối hôm khuya khoắt mà vẫn đeo kính râm, gương mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạnh Ngư.
Bất ngờ quá rồi, đây là... xã hội đen sao?
Mạnh Ngư đứng ngay cửa, bất động, ruột gan hối hận đến tái xanh. Gia đình này rõ ràng không dễ chọc vào, chẳng biết bà thầy cúng kia sau khi thất bại có bị chặt tay chặt chân chưa...
Hà Thi bước tới, mỉm cười giải thích: "Lão gia nhà họ Tưởng nói tôi đi một mình đón Mạnh tiểu thư là không đủ coi trọng, nên mới lấy nghi thức đón khách quý để nghênh đón cô."
Một người đàn ông năm, sáu mươi tuổi từ bên cạnh bước ra, cười hiền lành cúi người chào.
"Mạnh tiểu thư, tôi là quản gia nhà họ Tưởng, họ Chung." Ông đích thân mở cửa xe, cung kính nói: "Mạnh tiểu thư, mời lên xe."
Lần đầu tiên ngồi chiếc xe sang bản dài, trong lòng Mạnh Ngư thấp thỏm bất an, hoàn toàn không cảm thấy thoải mái, ngược lại vì căng thẳng mà hơi chóng mặt.
Biệt thự lớn nhà họ Tưởng nằm trên núi, cao đến sáu tầng, trước nhà có bể bơi riêng và khu vườn. Xe sang vừa đi qua một khúc cua, mấy con công bị hoảng sợ bay loạn vào trong đình nghỉ mát.
Trước đây cô từng đến nhà Tôn Manh Manh, trang trí phải nói là kiểu nhà giàu khoe mẽ, ngay cả bồn cầu cũng mạ vàng. Thế nhưng so với căn biệt thự trước mắt, biệt thự ba tầng nhà Tôn Manh Manh lập tức bị đè bẹp trong một giây.
Đã gần mười một giờ, Tưởng Như Tâm và chồng Quách Phụng Nghĩa vẫn đang sốt ruột chờ trong phòng khách. Tưởng Như Tâm dạo này gầy đi nhiều, cả ngày lo lắng cho con rốt cuộc bị làm sao, Quách Phụng Nghĩa cũng nóng ruột, có thể nghĩ đến cách gì đều đã nghĩ hết.
Trên đường đi, quản gia Chung đã kể lại toàn bộ sự việc một lần nữa, so với lời Hà Thi thì càng tường tận hơn.
Tráng Tráng tám tháng tuổi, trước nay luôn khỏe mạnh, trắng trẻo mũm mĩm, rất được yêu thích. Hai tháng trước đột nhiên thường xuyên khóc dữ dội, dỗ thế nào cũng không nín. Tưởng Như Tâm và Quách Phụng Nghĩa thương con, cho rằng là do bảo mẫu không tận tâm, liền đuổi cả hai bảo mẫu đi, sau đó bỏ ra giá cao mời đến hai bảo mẫu có tiếng tốt.