Chương 44

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:49

"Tất nhiên có." Nhớ lại lần trước đi tìm cô vào ban ngày, anh ta giải thích: "Có lúc phải tăng ca, công việc này giờ giấc không cố định, cũng khá vất vả." Trên đường, các quỷ hồn mặc đủ loại y phục. Thấy vài cô gái mặc sườn xám, cô lại nhớ lời Kiều Kiều nói gần đây địa phủ đang thịnh hành sườn xám. Họ trông cũng chẳng khác gì lúc còn sống, chỉ là mặt trắng hơn, khí chất âm u hơn. Hai bên con ngõ là những sạp nhỏ bán đủ thứ. Một ông chủ cúi buộc dây giày, bất cẩn để đầu lăn ra giữa đường. Một ông chủ khác vội chạy đến nhặt lên, còn tốt bụng gắn lại giúp. Tư Đồ Uyên Chu nhìn mà chẳng buồn nhíu mày, còn Mạnh Ngư thì hoảng hồn run cả người. Một bà lão bay ngang qua, mỉm cười: "Cô bé mới đến à? Xinh xắn quá. Đừng sợ, thấy nhiều sẽ quen thôi." Mạnh Ngư im lặng, bước nhanh thêm vài bước. Không ngờ bà lão kia vẫn bám theo dai dẳng. "Năm nay cô bé bao nhiêu rồi? Chắc chưa lấy chồng đâu nhỉ. Có người yêu chưa? Nếu chưa thì quét mã QR của ta đi." Hả? Mạnh Ngư ngạc nhiên nhìn bà một cái. Thấy có hy vọng, bà lão chỉ tay vào dãy nhà ven đường. "Thấy không? Bên kia là trung tâm mai mối của ta. Chỗ ta đây có cả đống soái ca nhà giàu đoản mệnh... Ấy đừng chạy, đừng chạy... này!" Mạnh Ngư chạy thẳng lên trước mặt Tư Đồ Uyên Chu, phát hiện tên này còn đang cười. "Cô đã có hôn ước rồi thì sợ gì nữa, nói thẳng với bà ta là được. Phá duyên phận là tổn âm đức, chắc chắn bà ta sẽ không bám theo." Mạnh Ngư lườm anh ta một cái: "Tôi không hề có hôn ước." Trong hồ sơ của cô ghi là từng có hôn ước, Tư Đồ Uyên Chu chỉ cho rằng cô ngượng không muốn thừa nhận, cũng không nói thêm nữa. Cuối cùng cũng tới trụ sở chính, tòa nhà cao hơn trăm tầng, trông vô cùng đồ sộ. Đây chính là trụ sở Âm Ti, cũng là nơi cô ký hợp đồng. Không biết bà ngoại có ở đây không? Đi tới cửa, chỉ thấy Tư Đồ Uyên Chu trước mặt bỗng đổi y phục. Một thân Hán phục tay rộng màu đen, tóc dài buông xuống sau lưng, khí chất phiêu dật. Công nghệ đen của Âm Ti quả là ghê gớm. Mạnh Ngư còn chưa kịp trầm trồ thì đã thấy bóng mình từ cửa kính. Một thân Hán phục tay rộng màu hồng phấn, cổ áo thay hình Peppa Pig bằng hai bông hoa loa kèn. Tóc mềm rủ xuống vai, không hợp với Hán phục lắm. "Ngài Tư Đồ, sao tôi không có tóc dài?" Cô cũng muốn cài trâm đẹp cơ. Tư Đồ Uyên Chu vén mái tóc dài phiêu dật, phát hiện vài sợi chẻ ngọn, có hơi khó chịu: "Cô mới ký hợp đồng mà thôi, tóc dài ngắn đại diện cho thâm niên. Hiểu chứ?" À, ra là vậy. Không trách được bà ngoại cũng tóc dài một dải. Một gã đàn ông bay qua, nhét vào tay Mạnh Ngư một tờ quảng cáo nhỏ. "Cô vừa mới chết phải không? Có muốn gọi một con vịt giải sầu không?" Mạnh Ngư lễ phép từ chối: "Tôi không đói, cảm ơn." Tối nay cô vừa ăn một xửng bánh bao cua, vẫn còn hơi no. Gã đàn ông tròn trịa chỉ vào tấm hình trên tờ quảng cáo: "Đã làm quỷ rồi thì còn gì phải ngại. Thấy trai này đẹp không? Đây là trai bao hot nhất đấy!" Gì cơ, trai bao? Mạnh Ngư liếc nhìn tờ quảng cáo, thấy ảnh Tiểu Tôn chiếm ngay vị trí nổi bật nhất. Trên người không mặc áo, phô bày cơ bắp cường tráng, đầy khí chất nam tính. Bên cạnh còn có mấy chữ to tướng, Đô Thị Dục Vọng! Nghĩ đến ngoại hình của Tiểu Tôn chẳng kém gì một tiểu thịt tươi lưu lượng, Mạnh Ngư cảm thấy anh ta rất có tiền đồ trong ngành này. Tư Đồ Uyên Chu bước tới giật phăng tờ rơi nhỏ đi, giục cô nhanh đi. "Sắp bắt đầu thi rồi, đừng lề mề." Bước vào đại sảnh, khắp nơi toàn là người mặc Hán phục, cảm giác như rơi vào một vòng xoáy xuyên thời gian. Nhân viên tóc dài mặc Hán phục qua lại tấp nập, cũng có thể nhìn thấy vài người tóc ngắn, thậm chí còn thấy một người mặc áo bào màu vàng đất, đầu trọc. Người đầu trọc cũng nhìn thấy Mạnh Ngư, vừa xoay chuỗi hạt trong tay vừa mỉm cười gật đầu với cô. Mạnh Ngư cũng lễ phép đáp lại, thầm nghĩ vị đại sư này trông thật từ bi. "Ngài Tư Đồ, vị hòa thượng khoảng năm mươi tuổi kia cũng đến thi sao?"