Mạnh Ngư thở phào, đi vào phòng hóa trang chờ. Buổi hội nghị trao đổi này kéo dài ba tiếng, cô chắc chắn Hà Thi sẽ phải ra ngoài dặm lại trang điểm. Trong phòng hóa trang còn có năm sáu cô gái đang ngồi, thấy Mạnh Ngư đi vào thì tưởng cô là nhân viên công ty nào đó.
"Đinh!" Một tin nhắn WeChat gửi đến, là của Lý Miêu Miêu.
"Trời ơi!" Mạnh Ngư chưa kịp chỉnh nhỏ âm lượng, chỉ nghe Lý Miêu Miêu hét lên: "Lá bùa Đào Diện em đưa cho chị thật sự thần kỳ quá! Tối qua chị rửa mặt một lần, sáng nay lại rửa một lần, vết mụn trên mặt chị vậy mà đã bớt đi nhiều rồi. Để chị gửi ảnh cho em xem."
Trong ảnh, cô gái kia như biến thành người khác so với hôm qua, những vết mụn đỏ tím đã tiêu bớt quá nửa, dù đi ngoài đường cũng không còn lộ rõ.
Mạnh Ngư cũng không ngờ hiệu quả lại nhanh như vậy, liền nhắn lại: [Tốt quá, thật sự mừng cho chị. Ngày mai rửa thêm lần nữa, xem ra vết mụn sẽ khỏi gần hết. ]
Lý Miêu Miêu kích động không thôi: [Hôm nay mẹ chị vui lắm, hôm qua bà ấy nói chuyện khó nghe, tự mình cũng hối hận không thôi. Sáng sớm nay còn xách trứng gà đến nhà em, nhưng rồi lại không đưa, mang về rồi. ]
Miệng của thím Lý tuy hơi độc, nhưng bụng dạ không xấu. Sao Mạnh Ngư không biết ngại mà nhận cho được.
[Chị với thím Lý đừng khách sáo. Hơn nữa, chị đã trả tiền mua "bùa Đào Diện" rồi. Hôm nay em có việc lên tỉnh, không ở nhà. Chị nói với thím Lý, em đã nhận tấm lòng của thím rồi. ]
[Em còn "bùa Đào Diện" không? Thứ này tốt quá! Chị đã chạy bao nhiêu bệnh viện, uống bao nhiêu thuốc, chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường, vậy mà lại được em trị khỏi chỉ bằng một lá bùa. Chị còn biết hai cô gái bị mụn hủy dung nữa, nghe nói bùa của em thần kỳ như vậy, họ cũng muốn mua. ]
Trong phòng hóa trang, mấy cô gái còn lại liếc nhau, chỉ cho rằng Mạnh Ngư đang làm quảng cáo dỏm, có khi là bán hàng đa cấp không đáng tin. Chỉ có một cô gái ngồi trong góc mặt nổi đầy mụn, thỉnh thoảng ngó về phía Mạnh Ngư, dường như đang đấu tranh dữ dội trong lòng.
Đợi Mạnh Ngư trò chuyện xong với Lý Miêu Miêu, cô gái mặt nổi mụn kia mới rón rén tiến lại: "Chào cô, vừa rồi tôi nghe thấy... cô có bùa chữa mụn thật sao?"
Bản thân Lý Thiến cũng không tin bùa gì có thể trị mụn. Lý trí mách bảo cô ấy rằng cô gái da trắng mịn trước mắt này chính là kẻ lừa đảo!
Nhưng, cô ấy vẫn bất giác bước tới!
Mạnh Ngư mỉm cười. Hoài nghi là chuyện bình thường, chỉ trách hai chữ "phù chú" trông thì mê tín, nhưng thật ra lại là công nghệ đen của Âm Ti.
"Đúng vậy, lá bùa này tên là bùa Đào Diện, có thể dưỡng da làm đẹp. Tôi đã thử rồi, hiệu quả thật sự rất tốt."
"Bao nhiêu tiền?"
"Một lá sáu trăm."
Lý Thiến ngắm tờ bùa vàng nhỏ bé. Nói thật, nếu là trò lừa đảo thì thủ đoạn cũng quá vụng về. Nhưng nhìn dáng vẻ nhu mì dịu dàng của cô gái trước mắt, cô ấy lại không thấy giống kẻ lừa đảo.
"Tôi mua một lá thử xem."
Chuyển khoản xong, Mạnh Ngư hướng dẫn cách sử dụng. Lý Thiến đưa lá bùa lên mũi, lập tức có hương đào nồng nàn ùa tới.
*
Rất nhanh đã đến giờ giải lao. Quả nhiên như Mạnh Ngư đoán, Hà Thi bước vào phòng hóa trang dặm lại phấn.
Bà có chút mệt mỏi, ngồi vắt chân lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thư ký phía sau vội vàng tiến lên trang điểm cho bà.
Mạnh Ngư lặng lẽ ngồi một bên, chờ khi trong phòng vắng người mới bước lên nói.
"Chào bà Hà, tôi là Mạnh Ngư. Hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện với bà về con trai Ngô Tử Tuyên của bà."
Chưa nói hết câu, thư ký bên cạnh đã vội vàng ngăn lại, muốn đẩy cô ra ngoài.
"Dám lừa Hà tổng của chúng tôi à, đúng là nực cười! Không đi ngay thì tôi báo cảnh sát đấy!"
Hà Thi vẫn nhắm mắt, vẻ mặt hờ hững, từ đôi mày hơi nhíu lại cho thấy bà rất thiếu kiên nhẫn.
Mạnh Ngư không hề yếu đuối, đẩy thư ký qua một bên, cao giọng: "Năm con trai bà sinh nhật tám tuổi, nó xin bà một cái ôm, nhưng bà đã không cho!"
Hà Thi lập tức mở to mắt, hoàn toàn không dám tin vào tai mình. Bà đứng bật dậy, chậm rãi quay người nhìn Mạnh Ngư: "Cô, cô nói gì cơ?"