"Để tôi bế thử nhé." Mạnh Ngư cũng đứng dậy, đưa tay ra.
Tưởng Như Tâm vốn định từ chối, nhưng không ngờ Tráng Tráng lại vươn đôi bàn tay nhỏ hướng về phía Mạnh Ngư. Phải biết rằng, đứa bé này chưa từng chủ động muốn người lạ bế.
Mạnh Ngư thuận tay bế lấy Tráng Tráng, chỉ thấy cậu bé lập tức nín khóc, còn dụi dụi vào người cô, cười khúc khích.
Tưởng Như Tâm trợn to mắt, đây là con trai mình ư? Sao mới thế mà đã nín rồi?
Mạnh Ngư vốn rất thích trẻ con, nhất là mấy đứa bé còn đang bú sữa, độ tuổi dễ thương nhất. Cô bế nó đi một vòng trong đình, Tráng Tráng thích lấy trán cọ cọ vào cằm cô, mỗi lần chạm là lại cười khanh khách.
Mạnh Ngư cười nói: "Có vẻ tôi và em bé có duyên với nhau rồi."
Trên người đứa bé mang nặng âm khí, khi đến gần Mạnh Ngư đầy linh khí thì lập tức thấy dễ chịu, thoải mái nên tâm trạng tự nhiên cũng tốt hơn. Tưởng Như Tâm thấy con trai thích Mạnh Ngư như vậy, trong lòng cũng sinh cảm tình, cảm thấy cô gái này nhìn thế nào cũng thuận mắt.
Trời nóng, Tráng Tráng chỉ mặc một chiếc áo lót nhỏ. Mạnh Ngư cúi đầu, bất ngờ nhìn thấy trên lưng cậu bé có một dấu vết, vén áo lên thì phát hiện đó là một nốt bớt son hình bươm bướm.
Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe qua, Mạnh Ngư chợt hiểu ra vì sao nữ quỷ tối qua lại nhìn Tráng Tráng bằng ánh mắt như vậy...
Hai người trò chuyện thêm một lúc, từ xa thấy Tiểu Trương và Tiểu Tần đi tới. Mạnh Ngư liền khẽ nhắc Tưởng Như Tâm.
"Nếu cô tin tôi, đừng để đứa nhỏ lại gần Tiểu Trương, cô cũng nên tránh xa cô ta."
Tưởng Như Tâm sững lại: "Tại sao?"
"Cô ta tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài hiền lành chất phác mà cô thấy. Mọi việc sẽ nhanh chóng sáng tỏ, ít nhất trong hai ngày tới hãy tìm cách tách cô ta ra."
"Được." Bằng trực giác, Tưởng Như Tâm chọn tin Mạnh Ngư.
Nửa đêm đúng mười hai giờ, Kiều Kiều nói bọn họ sắp tới, Mạnh Ngư hẹn gặp ở đình trong vườn. Một luồng gió âm thổi qua, mấy con công đang ngủ giật mình bay loạn, phành phạch lao vào bụi cây.
Kiều Kiều và một phụ nữ mặc sườn xám xuất hiện trong đình: "Bà chủ Mạnh, đây là Thanh Mai."
Thanh Mai khẽ gật đầu, giọng trong trẻo như chim oanh: "Chào bà chủ Mạnh, tối qua mạo phạm, mong đừng trách."
Mạnh Ngư lần đầu gặp mỹ nhân Dân Quốc phiên bản thực, không kìm được mà nhìn kỹ vài lần. Mái tóc uốn kiểu xưa, lông mày lá liễu, môi đỏ tươi, đúng là một đại mỹ nhân.
"Cô thường xuyên đến thăm Tráng Tráng phải không?"
Thanh Mai gật đầu, nét mặt lo lắng xen lẫn sợ hãi, giọng run rẩy cầu khẩn: "Bà chủ Mạnh, cô nhất định phải cứu Tráng Tráng, nó đang gặp nguy hiểm. Bảo mẫu họ Trương kia chính là một tà tu!"
Tà tu?
Mạnh Ngư hơi nhíu mày, cô đã biết Tiểu Trương có vấn đề, nhưng không ngờ lại là một tà tu!
Thanh Mai từng là một minh tinh màn bạc rực rỡ một thời, cùng người em trai nhỏ hơn mình mười tuổi nương tựa lẫn nhau. Ở Thượng Hải khi ấy, cô từng một thời phong quang vô hạn.
Chỉ tiếc cảnh đẹp chẳng được bao lâu, có kẻ chĩa súng vào đầu cô, ép Thanh Mai phải bầu bạn với quan quân Nhật, cùng ăn uống mua vui. Tuy Thanh Mai khi đó bị gọi là kĩ nữ sân khấu, nhưng tận mắt chứng kiến quân Nhật ngược đãi dân chúng, trong lòng cô chất đầy hận thù.
Dù cô không thể ra chiến trường giết giặc, nhưng tuyệt đối sẽ không đi nịnh nọt kẻ đao phủ!
Thanh Mai biết mình không thể trốn thoát, bèn để lại tiền bạc cho người em trai mười hai tuổi tên Thanh Dứu, dự định đưa cậu sang châu Âu. Thanh Dứu nắm chặt tay chị, khóc lóc đòi đi cùng. Thanh Mai chỉ có thể an ủi, nói mình sẽ đi chuyến tàu sau để gặp em.
Tiễn em trai đi, Thanh Mai coi như đã không còn vướng bận. Dưới lầu lúc nào cũng có người canh giữ nhất cử nhất động của cô, cô không còn đường thoát.
Điều khiến cô đau lòng nhất chính là tối hôm đó, Thanh Mai nhận được tin dữ. Con tàu mà Thanh Dứu đi đã bị quân Nhật đánh chìm, hơn tám trăm hành khách và thủy thủ toàn bộ đều chết hết, không một ai sống sót...