Chương 10

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:51

"Sau này, em bị bệnh phải nhập viện. Họ vẫn như trước, ngày nào cũng bận họp hành, tiếp khách, rất ít khi vào viện thăm em, chỉ gọi điện dặn dò đừng để việc học bị trì trệ. Nhìn thấy những đứa trẻ khác có ba mẹ ở bên cạnh chăm sóc, em đã rất, rất ghen tị. Ngay cả sau khi em chết rồi, họ cũng chưa một lần đến thăm em. Em là đứa trẻ đáng thương và cô độc nhất trên đời này..." Thảo nào trông cậu bé vừa mệt mỏi, vừa đói khát, lại còn xanh xao như vậy. Trên đời lại có những bậc cha mẹ vô trách nhiệm đến thế, dù công việc bận rộn đến đâu cũng không thể cứ giao con cho người giúp việc rồi mặc kệ như vậy. Nhưng Mạnh Ngư không nỡ xát muối thêm vào vết thương lòng của cậu bé. "Có lẽ... họ cảm thấy có lỗi với em, nên mới không dám đến thăm em đó." Ngô Tử Tuyên nói tiếp: "Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ được đi công viên giải trí, chưa bao giờ được xem bộ phim hoạt hình mình thích, thậm chí chưa bao giờ được ăn quà vặt. Tất cả mọi thứ, họ đều lên lịch trình chi tiết cho em, người giúp việc có trách nhiệm giám sát, nếu không làm đúng sẽ bị phạt. Em sống chẳng khác nào một cái máy. Vào ngày sinh nhật tám tuổi, em bị tiêm một mũi rất đau nhưng không hề khóc, bác sĩ còn khen em dũng cảm. Em đã gọi điện cho mẹ, khoe rằng bác sĩ khen em dũng cảm và nói em muốn một cái ôm của ba mẹ làm quà sinh nhật..." Nhìn ánh sáng trong mắt cậu bé dần lụi tàn, Mạnh Ngư cũng đoán được kết cục. "Em đã không nhận được cái ôm đó, phải không?" Ngô Tử Tuyên chậm rãi gật đầu: "Mẹ và ba nói họ bận tiếp khách, không đến thăm em được. Mỗi ngày mở mắt ra, chỉ có thuốc đắng và đau đớn bệnh tật, cùng với sự lạnh lùng của họ. Em là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời! Em không bao giờ muốn gặp lại họ nữa! Em hận họ! Hận họ đã không yêu thương em, tại sao còn sinh em ra!" Ngô Tử Tuyên càng nói càng kích động, nước mắt chảy dài trên má, nhỏ xuống đất biến thành những giọt huyết lệ. Khắp người cậu bé bắt đầu tỏa ra từng luồng khí đen u ám. Mạnh Ngư xót thương cho hoàn cảnh của Ngô Tử Tuyên. Thấy cậu bé vì quá đau buồn mà luồng khí u ám quanh người ngày càng đậm đặc, cô nhất thời không biết phải an ủi thế nào, bèn trực tiếp dang tay ôm cậu vào lòng. Thân thể cậu bé lạnh ngắt và có phần cứng đờ nhưng Mạnh Ngư không còn bận tâm đến nỗi sợ hãi nữa, cứ thế ôm chặt cậu trong vòng tay. "Món quà sinh nhật em muốn, chị tặng cho em đây." Ngô Tử Tuyên sững sờ. Hóa ra, cảm giác được ôm trong vòng tay lại ấm áp đến thế, giống như ánh nắng mặt trời mà cậu đã rất lâu, rất lâu rồi chưa được cảm nhận. Cảm xúc dần lắng xuống, luồng khí u ám trên người cũng tiêu tan. Ngô Tử Tuyên lẩm bẩm: "Chị tốt thật đấy." Một lát sau, cậu nhẹ nhàng đẩy Mạnh Ngư ra. Nụ cười trên môi thoáng chút rạng rỡ, cậu vẫy tay chào cô rồi lướt về phía cửa. "Chị đi ngủ đi, đừng thức khuya, không tốt cho sức khỏe đâu." Dứt lời, bóng dáng cậu biến mất tăm. Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện và biết chừng mực. Cậu biết ma quỷ mang nặng âm khí, dù có quyến luyến vòng tay này đến mấy cũng nghĩ cho cô trước tiên. Mạnh Ngư nhìn chăm chú vào nơi bóng dáng Ngô Tử Tuyên vừa biến mất, đứng lặng hồi lâu, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả. Từ nhỏ cô đã bị nhà nội ruồng bỏ, mẹ lại mất sớm, chính bà ngoại đã dành cho cô tất cả tình yêu thương. Dù không còn cha mẹ nhưng Mạnh Ngư vẫn luôn cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Nhìn lại Ngô Tử Tuyên bé nhỏ, không có tình thương của cha mẹ, chỉ có những đòi hỏi khắt khe. Dù tiền bạc trong nhà chất cao như núi, dù nhà cửa lộng lẫy xa hoa, đối với cậu, tất cả đều lạnh lẽo vô cùng. Trong lòng Ngô Tử Tuyên chất chứa oán hận. Thời gian càng kéo dài, oán hận càng lớn. Nếu cậu trở thành lệ quỷ, có lẽ đến cơ hội đầu thai cũng không còn nữa.