Mạnh Ngư gõ cửa không ai đáp, trong nhà vang lên tiếng khóc nghẹn ngào của bà cụ. Cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ đã mở ra.
Ánh sáng trong nhà u ám, cái bếp nhỏ bẩn không thể bẩn hơn, trong không khí còn vương mùi mì. Gian phòng bên chỉ có một chiếc giường nát bươm, dưới gầm là bát vỡ và nước mì đổ tung tóe.
Trên giường là một bà lão đầu đầy tóc bạc, khóe mắt còn vết nước mắt, ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngư đầy kinh ngạc.
"Bà ơi, bà là mẹ của Phùng Tiểu Thúy phải không?"
Bà lão trợn to mắt: "Tiểu Thúy nó sao vậy?"
Mạnh Ngư vội nói: "Bà đừng lo, cô ấy không sao cả, cháu chỉ có chút việc tìm cô ấy thôi."
"Nó đi rồi." Bà lão khóc: "Tuổi còn trẻ mà đã mất chồng, bản thân lại mắc bệnh. Nó đến chăm sóc tôi mấy ngày, giờ thì đi rồi."
"Đi rồi?" Mạnh Ngư vội hỏi: "Bà có biết cô ấy đi đâu không?"
"Về nhà rồi." Bà lão nức nở: "Tiểu Thúy trước nay rất hiếu thảo với tôi, vừa rồi nó có nói mấy câu, càng nghĩ tôi càng thấy không ổn. Cô gái à, mau giúp một tay, nhanh đến xem thử đi."
Mạnh Ngư nghe vậy, lập tức vội vàng bắt xe trở lại nhà Phùng Tiểu Thúy.
Cánh cổng vừa nãy còn khóa thì giờ lại mở, nhưng trong nhà chẳng có ai. Hàng xóm thấy Mạnh Ngư đi tìm liền nói vừa thấy bà ấy xách một túi lớn đi về phía tây.
Phía tây chính là nghĩa trang của làng, mộ của Lữ Siêu Hỉ cũng ở đó.
Mạnh Ngư chạy đến nổi mồ hôi nhễ nhại, quả nhiên thấy Phùng Tiểu Thúy mũi dãi nước mắt lăn dài ngồi trước mộ Lữ Siêu Hỉ. Trước mộ có đống lửa đang cháy, bà đang ném đồ vào lửa, ngọn lửa bùng bùng bốc cao. Dưới chân còn có một chai thuốc trừ sâu, may mà vẫn còn nguyên chưa mở nắp.
"Anh nói xem anh chết sớm như thế, bỏ lại mẹ con tôi biết sống sao! Trong bụng tôi còn có thứ không tốt... Tôi uống thuốc trừ sâu đi theo anh, khỏi phải sau này liên lụy đến con gái chúng ta nữa."
Mạnh Ngư tìm được Phùng Tiểu Thúy bình an vô sự, chưa kịp thở phào thì thấy trong đống lửa đang cháy kia chính là một chiếc giày bông to.
"Đừng đốt, đừng đốt! Mau lấy ra, bên trong có thứ quan trọng!"
Mạnh Ngư vội lao đến bên đống lửa, đá mạnh một cái hất chiếc giày bông đang cháy dở ra ngoài. Nhưng chất liệu giày quá dễ bén lửa, đã cháy thành tro đen sì.
Phùng Tiểu Thúy sững sờ đến nỗi quên cả khóc!
Chỉ thấy cô gái trẻ đầy lo lắng lấy cành cây bới trong đống tro tàn kia, một đồng xu mười hào lăn ra từ trong đó...
Mạnh Ngư lấy đồng một hào ra chà chà cho sạch cặn, nhớ lại Lữ Siêu Hỉ khóc lóc nói: "Lén giấu quỹ đen ở trong đó, tích cóp được ba năm, tổng cộng năm trăm mười đồng lẻ một hào, vé số cũng để ở trong đó..."
Cầm đồng một hào còn nóng hẫy trên tay, Mạnh Ngư tiếc rẻ tự trách mình tới muộn một bước!
Phùng Tiểu Thúy liếm liếm đôi môi khô nứt: "Xem cô kìa, vì một hào mà lo như vậy, người ngoài nhìn vào chắc tưởng tôi đang đốt tiền mất."
Mạnh Ngư há miệng, nhưng cô thật sự đang đốt tiền nhà cô mà...
Đang nghĩ chuyện từ buồn thành vui rồi lại thành buồn kia nên mở miệng thế nào, bỗng thấy khóe mắt lóe lên một sợi dây giày thò ra từ trong túi đen, y hệt chiếc vừa nãy bị đốt. Cô vội mở túi ra, quả nhiên vẫn còn một chiếc giày bông nữa, bên trong có cuộn tiền. ...
Nghe Mạnh Ngư kể xong, Phùng Tiểu Thúy chết điếng người. Không thể tưởng tượng nổi, không thể nào, hắn cả đời xui xẻo như thế, sao lại có thể trúng độc đắc...
Nhưng điều đó là thật!
Tấm vé số nằm trong tay bà, cùng với năm trăm mười đồng lẻ một hào tiền quỹ đen. Bà vốn định không sống nữa, về nói lời từ biệt với mẹ, dọn sẵn bữa cuối. Cũng mua thuốc trừ sâu cực độc, định kết thúc tất cả. Nào ngờ...
Nhìn tấm vé sắp đến hạn lĩnh thưởng, chỉ còn một ngày nữa, Mạnh Ngư thúc giục: "Chị à, Lữ Siêu Hỉ muốn chị mau đi lĩnh thưởng, đây là nguyện vọng của anh ta."
Chiều hôm đó, Mạnh Ngư đã dìu Phùng Tiểu Thúy còn lơ mơ đi lĩnh thưởng.
Một đêm thành người có tiền, cả đời Phùng Tiểu Thúy chưa từng mơ thấy chuyện này.
Bà cười với Mạnh Ngư, dù chỉ là mơ cũng đủ đẹp rồi.