Trong phòng lập tức yên lặng, tất cả bạn bè ăn chơi đều kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Hách với vẻ mặt ngơ ngác.
Từ đâu lại nhảy ra một vị hôn thê thế? Chưa từng nghe đến!
Theo thói quen liên hôn trong giới, thông thường phải là tiểu thư nhà danh giá nào đó. Tưởng Hách lập tức lướt qua trong đầu một lượt những tiểu thư mình từng quen biết.
"Người phụ nữ đó là tiểu thư nhà nào?"
Quản gia Chung: "Người thừa kế cửa hàng đồ cúng Mạnh thị."
Tưởng Hách càng thêm choáng váng. Trong giới thượng lưu đỉnh cao đúng là có họ Mạnh, nhưng con cái giờ cũng đều lớn cả rồi! Còn nữa... cửa hàng đồ cúng là cái quái gì vậy?
"Người phụ nữ đó làm nghề gì?"
Quản gia Chung tưởng anh chưa nghe rõ, tiếp tục gào to: "Đại thiếu gia, Mạnh tiểu thư là người bán tiền giấy vàng mã đó!"
Tưởng Hách: ... Mẹ kiếp tổ tiên ông bà!!!
Tưởng Hách rất bực bội, một câu hét của quản gia Chung đã thành công đưa anh trở thành chuyện cười thú vị nhất trong giới năm nay!
Anh biết quản gia Chung sẽ không đùa giỡn với mình, nhưng chuyện này đúng là còn buồn cười hơn cả trò đùa!
Hôn ước từ bé?
Thời đại này làm gì còn tồn tại cái thứ phong kiến cổ hủ ấy, lại còn là với một người bán tiền giấy nữa chứ...
Ông nội anh nhất định bị điên rồi!
Tưởng Hách gọi điện cho Tưởng Như Tâm, chị em bọn họ vốn có quan hệ rất tốt.
"Chị, rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Tưởng Như Tâm sớm biết em trai nhất định sẽ gọi, bèn nói toàn bộ chuyện từ đầu đến cuối cho anh nghe.
"Tiểu Hách, cô ấy thật sự là một cô gái rất tốt, em đừng bỏ lỡ."
Tưởng Hách không cần nghĩ ngợi: "Không đời nào!"
Người phụ nữ đó nhất định là cố ý giả thần giả quỷ diễn trò trước mắt mọi người. Anh vốn là người kiên định ủng hộ chủ nghĩa vô thần, sao có thể để bị lừa bởi một cô nàng mê tín như thế được.
"Em chê người ta nghèo không xứng với em à?"
Thật ra Tưởng Như Tâm cũng hiểu tâm trạng em trai. Từ trước đến nay Tưởng Hách vốn hoang dã trong giới, còn chưa chơi bời chán thì tất nhiên không muốn kết hôn. Hơn nữa, môn đăng hộ đối quả thật chênh lệch quá xa. Nếu chỉ là một gia đình dân thường thì cũng thôi, nhưng đằng này lại làm nghề bán tiền giấy, hương nhang, em trai cô thật sự không chịu nổi mất mặt.
"Không có tiền thì sợ gì chứ, cũng đâu có nhiều tiền bằng nhà mình. Dù sao chuyện này cũng không thể, đánh chết em cũng không thể!"
"Thế thì đánh chết đứa nghiệt chủng này đi!" Tưởng Như Tâm bật loa ngoài, không biết ông cụ Tưởng đã nghe được bao nhiêu, ông chống gậy run rẩy toàn thân vì tức giận.
"Tưởng Hách! Nhất định phải chọc tao tức chết thì mày mới vừa lòng sao? Suốt ngày lăn lộn với một đám công tử ăn chơi, mày có thể có tiền đồ gì chứ! Lập tức cút về đây cho tao! Nếu không về thì tao sẽ..."
Khoá thẻ tín dụng của anh sao?
Vô ích thôi. Trước đây từng khoá một lần, không ngờ lại kích phát tinh thần khởi nghiệp của Tưởng Hách, từ thời trung học đã lập ra một công ty, chi tiêu đều tự mình kiếm tiền. Đứa cháu trai này đầu óc giống ông, cực kỳ linh hoạt, biết cách kiếm tiền, khiến ông cụ Tưởng vừa yêu vừa hận.
"Xin lỗi ông nội." Tưởng Hách bình tĩnh nói: "Hôn nhân của cháu chỉ có thể do chính cháu chọn người mình thích, bất kể môn đăng hộ đối thế nào, bất kể xấu đẹp ra sao, chỉ cần cháu thích là được! Nhưng nếu bắt cháu cưới một người bán tiền giấy, giả thần giả quỷ, thì không bao giờ có chuyện đó!"
Ông cụ Tưởng tức đến nỗi đứng không vững, mặt mày tím tái, quản gia Chung và con rể Quách Phụng Nghĩa vội vàng đỡ ông vào phòng, gọi ngay bác sĩ gia đình đến.
Tưởng Như Tâm thở dài: "Ông nội bị em làm tức đến phát bệnh rồi! Ba mẹ mình mất sớm, là ông nuôi nấng chúng ta khôn lớn. Tiểu Hách, chị mặc kệ em lông bông thế nào, nhưng lúc cần nghe lời ông thì phải nghe!"
Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí nặng nề.
Tưởng Hách ngửa người nằm trên ghế sofa, bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Tại sao người nhà đều như bị trúng tà thế này, rốt cuộc người phụ nữ đó là yêu nghiệt phương nào...
Chuyện này, không ai ép được anh. Tưởng Hách lẩm bẩm: "Khỉ thật! Nếu tao mà cưới cô ta thì tao sẽ livestream cởi truồng chạy ngoài đường!"