Biệt thự nhà họ Ngô.
Dưới chân Hà Thi là một đống tàn thuốc, trên gương mặt là sự tiều tuỵ mà người ngoài chưa từng thấy. Ngô Niệm đứng thật lâu trước cửa sổ, hồi tưởng lại khi con trai còn nhỏ.
Rất mơ hồ, thậm chí đã không nhớ rõ hình dáng con mình. Ông chưa từng tổ chức sinh nhật cho con, chưa từng thay cho con một miếng tã, chưa từng kể cho con một câu chuyện. Tất cả mọi việc đều giao cho bảo mẫu.
Sợ con quá thân quen với bảo mẫu, ngay cả bảo mẫu cũng nửa năm đổi một lần.
"Lời Mạnh tiểu thư nói, em tin không?"
Hà Thi rơi lệ, run rẩy rút điếu thuốc nhưng châm mãi không được. Ngô Niệm lấy bật lửa giúp bà châm.
"Em cũng mong cô ấy là kẻ lừa đảo, nhưng không phải. Hôm sinh nhật tám tuổi, Tử Tuyên quả thật đã xin em một cái ôm làm quà. Em... em..."
Hà Thi nghẹn ngào: "Chuyện này em giấu trong lòng nhiều năm, chưa bao giờ nói với ai. Chỉ có em và Tử Tuyên biết. Nó trách em là đúng! Em chính là người mẹ thất bại nhất thế giới."
Ngô Niệm thở dài: "Anh lại chẳng phải là người cha thất bại nhất thế giới sao? Nếu thời gian có thể quay lại, anh thà không kiếm nhiều tiền như thế, để dành thời gian ở bên Tử Tuyên, nhìn con lớn lên từng chút, cho con tự do, để con có một tuổi thơ vui vẻ..."
Hà Thi lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn chồng, lẩm bẩm: "Đề nghị của Mạnh tiểu thư rất hay, đây cũng là việc cuối cùng chúng ta có thể làm cho Tử Tuyên."
Ngô Niệm bấm số gọi: "Chào Mạnh tiểu thư, tôi là cha của Tử Tuyên..."
*
Mạnh Ngư trở về trấn Thanh Dương thì đã là hai giờ chiều. Tôn Manh Manh cũng vừa rảnh tay, ôm điện thoại than vãn đồ ăn tiệc cưới trông đẹp mà chẳng ngon chút nào.
"Nếu không phải do cậu giới thiệu, chắc chắn tớ sẽ không mua một lá bùa để làm đẹp, nhưng công nhận hữu ích thật. Mua ở đâu thế? Gửi cho tớ thêm hai cái nữa đi." Bên kia điện thoại, Tôn Manh Manh hắt hơi liền mấy cái: "Viêm mũi dị ứng lại tái phát nữa rồi, chết mất thôi."
Trời vừa ấm lên, dương liễu và phấn hoa bay tứ tung như tuyết rơi. Tôn Manh Manh vốn có cơ địa dị ứng, tới mùa là hắt hơi liên tục, thuốc dị ứng đôi khi cũng không hiệu quả.
Mạnh Ngư nhớ trong "Sổ Tay Tu Luyện Sơ Cấp" có "bùa Tịnh Khí", dự định học xong sẽ gửi cho cô ấy một lá.
Nguyên lý của "bùa Tịnh Khí" phức tạp hơn "bùa Đào Diện" một chút, dài tận bốn trang. Trong đó bao gồm công thức phân tử, công thức vật lý hóa học, còn có cả kiến thức y học.
Nhờ đã có nền tảng từ "bùa Đào Diện", lần này cô học nhanh hơn. Trước khi mặt trời lặn, Mạnh Ngư đã vẽ xong "bùa Tịnh Khí". Nét bút cuối cùng vừa hạ xuống, trên tờ bùa vàng đã mờ ẩn hiện ra luồng khí lưu động, chứng tỏ đã thành công.
Nhân lúc bưu điện chưa tan ca, Mạnh Ngư gửi đi một lá "bùa Tịnh Khí" và hai lá "bùa Đào Diện", sáng sớm hôm sau là có thể tới tay Tôn Manh Manh.
Lý Miêu Miêu hí hửng mang tới một đĩa lớn há cảo nhân rau tể thái, lại mua thêm ba lá "bùa Đào Diện". Cô ấy còn nói sau này có bùa gì nhất định phải nói cho cô ấy biết, từ nay cô ấy sẽ làm fan trung thành của Mạnh Ngư.
Thấy Lý Miêu Miêu cười rạng rỡ như biến thành người khác, Mạnh Ngư thật lòng vui thay cho cô ấy.
Đêm xuống, Mạnh Ngư luộc một nồi há cảo. Ngô Tử Tuyên ăn ngấu nghiến như một con hổ nhỏ, no đến mức nấc liên tục.
Mạnh Ngư xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: "Ăn từ từ thôi, không đủ chúng ta lại nấu thêm."
"Chị tốt thật đó." Mấy hôm nay Ngô Tử Tuyên vui sướng không thôi, lúc sống còn chẳng từng hạnh phúc đến vậy.
"Ngày mai là sinh nhật em, chị đưa em đi công viên trò chơi nhé? Ngồi tàu lượn siêu tốc, chơi xe đụng, nhảy đệm, em muốn chơi gì cũng được."
"Tuyệt quá!" Ngô Tử Tuyên nghĩ ngợi rồi do dự: "Nhưng... ban ngày em không thể ra ngoài."
"Chúng ta đi buổi tối, chị có cách."