Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
Ngã Tưởng Đương Phòng Đông01-10-2025 14:28:08
Lần này cũng là anh ta chủ động theo Ngô Thanh Thanh về nông thôn, cơ hội tốt để thể hiện như vậy, Dương Kiến tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Ha ha! Tôi chờ các người đi đấy." Chu Đại Sơn chẳng hề sợ hãi.
Theo lệ thường, khi thanh niên trí thức mới đến, đại đội sẽ tạm ứng cho họ một ít lương thực, dù sao thì bây giờ họ chưa có điểm công, mà vẫn phải sống qua ngày.
Nhưng giờ đây nhìn bộ dạng kiêu căng của mấy người này, Chu Đại Sơn cũng chẳng định nói ra điều đó. Bọn họ đã lợi hại như vậy thì những ngày sắp tới cứ tự tìm cách đi!
"Đội Phục Hưng chúng tôi chỉ có điều kiện thế này thôi, không bì được với thành phố của các người. Muốn ở nhà lầu như trên thành phố à, cho hai chữ: Không có!"
"Còn nữa, ở nông thôn chúng tôi không làm thì không có ăn. Đại đội chúng tôi không có lương thực thừa để nuôi người ăn không ngồi rồi đâu!"
Chu Đại Sơn nói xong cũng chẳng thèm để ý đến đám thanh niên trí thức này nữa, ông xua những người đang vây xem mau chóng giải tán, ngày mai còn phải lên đồng làm việc!
Nữ thanh niên trí thức Trịnh Giai Giai thấy đại đội trưởng quay lưng bỏ đi thì có chút run sợ.
Tuy cô ta là người thành phố nhưng nhà đông anh chị em, bảy tám miệng ăn chen chúc trong căn nhà rộng hơn ba mươi mét vuông, cuộc sống cũng chẳng khá hơn nông thôn là bao.
Vừa rồi hùa theo Ngô Thanh Thanh gây sự cũng là muốn dằn mặt đám người nông thôn này một phen để họ biết thanh niên trí thức không dễ bị bắt nạt.
Dù sao thì "núi cao sông hiểm sinh dân dữ", Trịnh Giai Giai cũng muốn những ngày tháng sau này của mình được yên ổn hơn một chút.
Nào ngờ vị đại đội trưởng này lại cứng rắn như vậy, không hề có ý nhượng bộ.
Nhìn những người dân thôn xung quanh, Trịnh Giai Giai cảm thấy hơi sợ hãi.
Trong lòng cô ta không khỏi oán trách Ngô Thanh Thanh, tại sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy.
Không chỉ Trịnh Giai Giai, sắc mặt của mấy người thanh niên trí thức còn lại cũng không mấy tốt đẹp, thái độ của đại đội trưởng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ.
Đại đội trưởng đã rời đi, không còn ai đôi co, trò hề tự nhiên cũng kết thúc.
Mọi người đều lục tục đi về nhà, chuẩn bị ăn cơm nghỉ ngơi.
Hết kịch để xem, Chu Chiêu Đệ cũng không ở lại đây nữa, cô rảo bước nhanh về nhà.
Cô đoán chừng cơm nước ở nhà cũng sắp xong rồi, phải mau về thôi, nhà họ Chu chẳng có ai đợi cô cả.
Chu Chiêu Đệ vừa bước vào cửa, đã thấy bà cụ nhà họ Chu là Lý Nhị Ni đang nhìn chằm chằm con dâu thứ hai là Điền Tiểu Thúy dọn cơm và thức ăn lên bàn.
Cả nhà đã ngồi vào bàn, chuẩn bị dùng bữa.
Chu Chiêu Đệ bước tới, giả bộ xoa xoa cánh tay, nhìn Lý Nhị Ni cười hì hì: "Bà nội, hôm nay con làm nhiều việc lắm đấy, bà phải bồi bổ cho con cho thật tốt mới được đấy nhé."
Với đứa cháu gái Chu Chiêu Đệ này, Lý Nhị Ni vốn chẳng ưa gì, bà ta sụp đôi mắt tam giác xuống, mở miệng là chửi: "Ăn, ăn, ăn, sao mày không ăn chết quách đi cho rồi."
"Mày còn mặt mũi mà nói à, hôm nay tao đã hỏi kế toán Hứa rồi, mày chỉ kiếm được có ba công điểm! Vậy mà còn đòi ăn cơm, mơ đi!"
"Đến đứa trẻ bảy, tám tuổi nhà người ta còn kiếm được nhiều công điểm hơn mày, vậy mà mày cũng vác mặt ra đường được à!"
"Chẳng biết kiếp trước tao đã tạo cái nghiệt gì mà nhà này lại sinh ra một đứa sao chổi như mày."
"Cút ngay đi giặt đống quần áo bẩn kia, hôm nay nhà này không có phần cơm của mày đâu!"
Bà ta chửi xong Chu Chiêu Đệ, liền quay sang chỉ vào mặt Điền Tiểu Thúy: "Tất cả là tại cái thứ không nên thân như mày, gà mái không biết đẻ trứng, một đứa con trai cũng không sinh nổi, mày muốn thằng hai nhà tao tuyệt tự tuyệt tôn phải không..."
Điền Tiểu Thúy bị mắng mà chỉ biết cúi gằm mặt, tấm lưng còng xuống, đưa bàn tay khô ráp nứt nẻ lên lau nước mắt, không dám hó hé nửa lời.
Bà len lén liếc nhìn Chu Chiêu Đệ mấy lần, dùng ánh mắt cầu cứu, hy vọng con gái sẽ đỡ lời giúp mình như mọi khi.
Tiếc là Chu Chiêu Đệ đã không làm bà được như ý.
Cô vẫn cười hì hì ngồi bên cạnh xem trò hề trước mắt, cứ như thể người vừa bị Lý Nhị Ni chửi mắng không phải là cô và người đang bị chửi bây giờ không phải là mẹ cô vậy.