Chương 40

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:30:13

Lẽ nào là vì anh đẹp trai? Cũng không đúng, người đẹp trai nhất ở điểm thanh niên trí thức là Cố Vệ Dân cơ mà. Nếu hai người này thích người đẹp trai, chẳng phải nên đi tìm Cố Vệ Dân sao? Rốt cuộc là tại sao? Tiền Chung Nhạc nghĩ mãi không ra. Nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, trong lòng anh không ngừng tự nhủ sau này phải tránh xa hai nữ đồng chí này một chút, càng xa càng tốt. Sau khi gạt vấn đề không có lời giải sang một bên, Tiền Chung Nhạc lấy lá thư đã viết sẵn từ trong trang sách ra. Mặc dù trước khi đi, ông nội đã dặn anh không được liên lạc với gia đình nhưng Tiền Chung Nhạc vẫn không kìm được lòng muốn biết tình hình hiện tại của họ. Bố mẹ không ở bên cạnh, bản thân mình cũng bị điều đi nông thôn, không biết hai ông bà bây giờ thế nào rồi. Điện thoại ở nhà chắc chắn không thể gọi được nữa. Lá thư này anh gửi cho một người bạn thân từ thuở nhỏ, muốn nhờ cậu ấy giúp mình chăm sóc ông bà để anh có thể yên tâm phần nào. Anh bước ra khỏi điểm thanh niên trí thức, đi được một đoạn không xa thì bắt được chuyến xe bò của đội sản xuất lên thị trấn, và thấy Chu Chiêu Đệ đang nằm dài một cách nhàn nhã trên xe. Tư thế của Chu Chiêu Đệ quá ư phóng khoáng, khiến cho Tiền Chung Nhạc đang muốn trèo lên xe bò cũng phải chùn chân. Anh chàng chỉ đành ngượng ngùng đứng bên cạnh xe, bụng bảo dạ hay là mình chen chúc một chút với bác trai đánh xe bò vậy. Chu Chiêu Đệ liếc mắt một cái là nhận ra ngay sự khó xử của anh, trong mắt cô thoáng tia bất lực. Cô uốn éo thân mình như một con sâu, nhích sang bên cạnh để chừa ra một khoảng trống nhỏ. Bác Mã đánh xe thấy vậy cũng đành lên tiếng gọi Tiền Chung Nhạc lên xe, chỉ vào chỗ trống mà Chu Chiêu Đệ vừa nhường ra rồi nói: "Cậu trí thức Tiền cứ ngồi ở đó đi! Mặc kệ cái con nhóc mặt dày mày dạn này." Con bé này vừa lên xe đã nằm thẳng cẳng, chiếm trọn cả chiếc xe bò. Bác Mã có nói mấy câu, cô cũng giả vờ như không nghe thấy. Cuối cùng, bác đành để mặc cho cô nằm như vậy. Cũng may hôm nay không có ai khác vào phố nên cứ tùy cô nằm thôi. Trên xe bò chỉ có hai người họ, Tiền Chung Nhạc chào hỏi Chu Chiêu Đệ một câu rồi im bặt. Ngược lại, Chu Chiêu Đệ lại bắt chuyện với bác Mã, câu được câu chăng. "Chiêu Đệ, bà nội cháu bảo cháu vào phố làm gì thế?" Vì chuyện Lý Nhị Ni ngã xuống hố phân làm mất thời gian, bà ta sợ Chu Chiêu Đệ đi muộn sẽ lỡ việc của nhà bác cả nên mới hào phóng lạ thường, móc tiền cho Chu Chiêu Đệ đi xe bò của đội. Xe bò của đội là tài sản tập thể, lúc nông nhàn có nhiệm vụ chuyên chở bà con đi lại giữa huyện và đội sản xuất. Tuy nhiên cũng không phải đi miễn phí, mà phải trả tiền. Giá cũng không đắt, một chuyến chỉ mất một xu, coi như là phúc lợi mà đội sản xuất dành cho mọi người. Thế nhưng, dân thôn khi vào phố vẫn thích đi bộ hơn. Mấy tiếng đồng hồ đi đường đối với họ chẳng phải là vấn đề. Thời buổi này kiếm tiền khó khăn, chẳng ai muốn tiêu khoản tiền oan uổng này. Lý Nhị Ni nổi tiếng keo kiệt khắp đội sản xuất Phục Hưng, hôm nay lại chịu bỏ tiền cho Chu Chiêu Đệ đi xe, đương nhiên khiến người khác tò mò. "Bà nội bảo cháu mang đồ đến cho nhà bác cả ạ! Chắc là sợ đi muộn, đồ sẽ không còn tươi nữa ạ." "Mang thứ gì mà cầu kỳ thế?" Chu Chiêu Đệ mang theo một cái bao tải lên xe, hoàn toàn không nhìn ra bên trong là thứ gì. Chỉ thấy cái bao tải thỉnh thoảng lại động đậy, xem chừng bên trong là một con vật sống. "Cháu cũng không biết nữa ạ, chắc là món bác cả cháu thích nhất. Bà nội cháu sốt ruột, muốn cháu đi nhanh để mang bất ngờ đến cho cả nhà bác ấy đấy ạ!" "Chậc, bà nội cháu đúng là thương bác cả cháu thật." Bác Mã đoán trong bao có lẽ là một con thỏ. Lòng dạ thiên vị đến thế là cùng, một con thỏ mà cũng phải tất tả mang lên tận phố. Trước khi Chu Chiêu Đệ mở miệng, Tiền Chung Nhạc không hề để ý đến cô. Trong ấn tượng của anh, Chu Chiêu Đệ là một người yếu ớt, sức khỏe không tốt và thường xuyên bị bắt nạt. Mấy ngày đến đội sản xuất Phục Hưng, Tiền Chung Nhạc cũng đã nghe được một vài lời đồn về cô. Lười biếng, trốn việc, không ai thèm cưới, vân vân.