Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
Ngã Tưởng Đương Phòng Đông01-10-2025 14:30:07
Nữ trí thức cũ Lâm Quế Phân nói với mấy người mới đến.
Hiện tại lương thực trên cả nước đều khan hiếm, những lúc rảnh rỗi họ thường vào núi đào chút rau dại và nấm về phơi khô tích trữ, nếu không thì với số công điểm ít ỏi của họ, rất nhiều người sẽ không đủ ăn.
Những sản vật núi rừng này sau khi phơi khô nếu còn dư cũng có thể gửi về nhà nên ai cũng rất sẵn lòng đi hái.
"Tôi không đi! Ai mà thèm cái thứ đó chứ." Ngô Thanh Thanh với khuôn mặt sưng vù như đầu heo lập tức từ chối.
"Đồng chí Lâm, tôi đi!"
"Cho tôi đi với."
Mọi người đều hiểu rõ rau dại và nấm cũng là thực phẩm, trong thời buổi này tự nhiên sẽ không chê tích trữ nhiều.
Trình Văn Thanh cầm lấy giỏ, nghĩ rằng Tiền Chung Nhạc có thể không biết loại nấm nào ăn được, định bụng gọi anh đi cùng để hai người bồi dưỡng tình cảm.
Vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã thấy Trịnh Giai Giai đang tươi cười rạng rỡ đứng bên cạnh Tiền Chung Nhạc, cất giọng õng ẹo: "Đồng chí Tiền, hay chúng ta đi chung nhé, người ta không biết nhiều loại nấm đâu, anh chỉ cho tôi với!"
Vừa nói Trịnh Giai Giai vừa cố tình nhích lại gần Tiền Chung Nhạc, dọa anh sợ đến mức vội vàng né đi.
"Xin lỗi đồng chí Trịnh, tôi cũng không biết phân biệt nấm, không giúp được cô rồi, cô tìm người khác đi."
"Ấy dà, anh không biết thì chúng ta cùng nhau học mà!"
Nghe cái giọng điệu rõ ràng là đang làm nũng của Trịnh Giai Giai, sắc mặt tất cả mọi người có mặt ở đó đều có chút khó coi.
Không phải đã nói là mọi người cùng đi sao? Lời này của Trịnh Giai Giai là coi bọn họ không tồn tại à?
Ngô Thanh Thanh tính tình nóng nảy, chẳng thèm nể nang gì mặt mũi của Trịnh Giai Giai, không chút khách khí mà buông lời công kích: "Trịnh Giai Giai, cô đang giở cái thói lẳng lơ gì ở đây thế! Cút ngay, bữa sáng của tôi sắp bị cô làm cho nôn ra rồi đây này."
Sắc mặt Trịnh Giai Giai lập tức trở nên khó coi. Cô ta muốn nổi nóng nhưng người nói lại là Ngô Thanh Thanh, cô ta không dám.
Chỉ đành nuốt giận vào trong: "Thanh Thanh, cậu hiểu lầm rồi. Tớ chỉ sợ hái nhầm nấm độc nên mới nhờ đồng chí Tiền giúp đỡ thôi."
"Hừ! Tôi đếch quan tâm cô mắc cái chứng bệnh gì, đây là điểm thanh niên trí thức, không phải mấy cái chốn lầu xanh kỹ viện. Chỉ cần tôi còn ở đây, đứa nào còn dám lẳng lơ vô cớ, tôi đánh chết đứa đó."
"Đúng là kinh tởm chết đi được!"
Ngô Thanh Thanh chẳng tin lời ngụy biện của đối phương. Cô ta không cần biết Trịnh Giai Giai có vấn đề gì, tóm lại ai dám làm cô ta chướng mắt thì phải chuẩn bị tinh thần ăn đòn.
Bị nói như vậy trước mặt bao nhiêu thanh niên trí thức, Trịnh Giai Giai xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Trịnh Giai Giai muốn phản bác nhưng lại không dám đối đầu trực diện với một Ngô Thanh Thanh hung hãn, chỉ đành đưa tay lên che mặt "hu hu" khóc rồi chạy về phòng.
Lời nói của Ngô Thanh Thanh có hơi quá đáng, những người khác vốn định nói vài câu nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đầu heo bầm tím của Ngô Thanh Thanh, họ lại nuốt lời trở lại.
Hôm qua cô ta vừa mới đánh nhau với Vương Tiểu Bình. Tuy lúc đó có vẻ yếu thế hơn nhưng biểu hiện của cô ta cũng vô cùng dữ dằn.
Nếu đổi một đối thủ khác, ai thê thảm hơn còn chưa biết được.
Các thanh niên trí thức trong sân đều không cho rằng mình có thể so bì với Vương Tiểu Bình nên tốt nhất là đừng chọc vào cái ngòi nổ Ngô Thanh Thanh này.
Nếu không chắc chắn sẽ bị cô ta đánh cho không ngóc đầu lên được.
"Hôm nay tôi phải lên thành phố gửi thư về nhà nên không đi hái nấm với mọi người được."
Tiền Chung Nhạc nói xong câu này liền vội vã quay về phòng đóng cửa lại, tốc độ nhanh như có chó hoang đuổi sau lưng.
Vốn dĩ một đồng chí Trình đã đủ khiến anh nơm nớp lo sợ, bây giờ lại thêm một đồng chí Trịnh, Tiền Chung Nhạc sợ muốn chết khiếp.
Tuy anh thường xuyên đắm chìm trong những cuốn sách vật lý nhưng không có nghĩa là anh không biết gì về những chuyện khác.
Ánh mắt của hai nữ đồng chí này nhìn anh y hệt như nhìn một đĩa thịt kho tàu. Ánh mắt kiểu này Tiền Chung Nhạc đã từng thấy rất nhiều.
Nhưng anh không hiểu tại sao hai người họ lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Kể từ khi xuống nông thôn, Tiền Chung Nhạc chưa từng nói với ai về hoàn cảnh gia đình của mình. Hơn nữa, nếu họ thực sự biết hoàn cảnh của anh, họ sẽ chỉ tránh anh như tránh tà, càng không thể xảy ra tình huống như hiện tại.