Chương 28

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:29:17

Chuyện này không phải chỉ xảy ra một hai lần, may mà họ chưa bao giờ trông chờ vào cỏ heo của Chu Chiêu Đệ để nuôi heo, nếu không thì đàn heo của đội đã chết đói từ lâu rồi. Để tránh gặp phải người quen, Chu Chiêu Đệ cố tình đi đường vòng, từ một phía chân núi khác để trở về đội. Một lý do là để tránh chạm mặt anh em nhà họ Thạch, phòng khi họ phát hiện con heo rừng đã biến mất rồi lại nghi ngờ đến cô. Lý do còn lại là mùi thịt trên người cô hơi nồng, cần phải đi loanh quanh cho bay bớt mùi. Khi đi ngang qua khu nhà của thanh niên trí thức, Chu Chiêu Đệ bắt gặp một người không ngờ tới. Vương Tiểu Bình tay cầm một chiếc bánh, gò má rám nắng giờ đây ửng đỏ. Cô ta đưa chiếc bánh đến trước mặt chàng thanh niên trí thức mới đến là Cố Vệ Dân, nói với vẻ hơi ngượng ngùng: "Anh Cố, chắc anh vẫn chưa ăn gì phải không? Cái này là do tôi làm, cho anh này." Chiều hôm nay, khi lần đầu gặp Cố Vệ Dân ở nhà kho, Vương Tiểu Bình đã cảm thấy anh ta khác hẳn những người khác. Vẻ ngoài thư sinh, trắng trẻo của anh ta khiến trái tim Vương Tiểu Bình đập loạn nhịp. Đây là lần đầu tiên cô ta có cảm giác tim đập nhanh đến vậy. Trong khoảnh khắc, Vương Tiểu Bình biết rằng mình muốn lấy Cố Vệ Dân, muốn làm vợ của anh ta, muốn đối xử tốt với anh ta, muốn sinh con cho anh ta. Là một người theo chủ nghĩa hành động, Vương Tiểu Bình chưa bao giờ do dự. Cô ta lập tức triển khai kế hoạch của mình. Trong lòng cô ta không hề cảm thấy mình không xứng với Cố Vệ Dân. Tuy Cố Vệ Dân là người thành phố nhưng cô ta lại rất giỏi giang. Cô ta cũng như đám đàn ông, quanh năm đều nhận đủ mười công điểm, đến mùa chia lương thực có thể nhận được rất nhiều. Mấy thanh niên trí thức từ thành phố này dường như làm việc chẳng ra sao. Vương Tiểu Bình cũng không chê bai Cố Vệ Dân, sau khi kết hôn cô ta tình nguyện nuôi anh ta, cô ta vui vẻ nuôi anh ta. Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng khi đối diện với người thương, cô ta vẫn không khỏi có chút e thẹn. Mặt đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, cử chỉ gượng gạo, cô ta cúi đầu, thỉnh thoảng lại giả vờ ngượng ngùng liếc nhìn Cố Vệ Dân đang đứng trước mặt. Chu Chiêu Đệ chưa bao giờ thấy bộ dạng điệu đà giả tạo này của Vương Tiểu Bình. Phải biết rằng Vương Tiểu Bình là người có tiềm năng trở thành lao động kiểu mẫu, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, dứt khoát. Vậy mà bộ dạng bây giờ... Chu Chiêu Đệ không khỏi đưa tay lên trán, cô nàng này không biết đã học theo ai, đúng là màn bắt chước vụng về, che lấp hết tất cả những điểm sáng của bản thân. Xem ra cô ta thật sự thích chàng thanh niên trí thức này, tiếc là người cô ta thích rõ ràng lại không thích cô ta. Nhìn cô gái quê vừa đen vừa đô con đứng trước mặt mình, sắc mặt Cố Vệ Dân rất khó coi, trong mắt tràn ngập vẻ ghê tởm và khó chịu. Anh ta vốn có ngoại hình ưa nhìn, trước giờ luôn có các nữ đồng chí yêu thích. Cái kiểu cách của Vương Tiểu Bình bây giờ, dĩ nhiên anh ta hiểu là có ý gì. Trước đây được các cô gái khác yêu thích, Cố Vệ Dân cảm thấy đó là sức hút của mình nhưng bây giờ đến cả cô gái quê này cũng dám có ý đồ với anh ta, Cố Vệ Dân cảm thấy mình đang bị sỉ nhục. Ánh mắt anh ta lướt qua chiếc bánh đen xì trong tay Vương Tiểu Bình rồi đến đôi bàn tay vì lao động mà trở nên thô ráp vàng vọt. Dù bụng đang đói, Cố Vệ Dân cũng không muốn ăn thứ trong tay cô ta. Cố Vệ Dân nhìn Vương Tiểu Bình với vẻ mặt nghiêm túc, không chút do dự từ chối: "Nữ đồng chí này, chúng ta không quen biết, tôi cũng không cần cô mang đồ ăn đến. Sau này cô đừng đến tìm tôi nữa, tôi sợ người khác hiểu lầm, không tốt cho cả cô và tôi đâu." Anh ta còn phải quay về thành phố, làm sao có thể dính dáng đến một cô gái quê như thế này! Dù có phải tìm đối tượng ở đây thì cũng có biết bao nữ thanh niên trí thức cùng đến từ thành phố, đâu đến lượt cô gái quê này. Vương Tiểu Bình hoàn toàn không nhận ra sự ghét bỏ của Cố Vệ Dân, ngược lại còn cảm thấy anh ta đúng là người có văn hóa từ thành phố, thật biết ý tứ. Tưởng rằng Cố Vệ Dân đang lo lắng cho danh tiếng của mình, nụ cười trên môi cô ta càng thêm rạng rỡ: "Anh đừng lo cho tôi, tôi không để ý những chuyện này đâu. Đừng ngại, cầm lấy đi! Kẻo đói bụng bây giờ."