Chương 1

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:27:44

Mùa thu năm 1966. Nắng gắt trải dài trên mặt đất, những cánh đồng lúa mênh mông đã bước vào mùa vàng rộ. Ngoài đồng, cả già trẻ lớn bé trong đội Phục Hưng đều ra trận, tay chân thoăn thoắt, mồ hôi nhễ nhại. Đang vào vụ thu hoạch, ai nấy đều phải dầm mình dưới nắng, tranh thủ từng phút từng giây gặt hái lúa trên đồng. Thu hoạch lúa là việc hệ trọng nhất với nông dân, chẳng ai dám lơ là. Trong ruộng ngô, phụ nữ rắn rỏi xoay tay bẻ những bắp ngô to từ trên cây hẩy vào giỏ đeo sau lưng. Khi giỏ đầy, họ đổ ngô ra đầu ruộng thành từng đống, sẽ có người chuyên chở về kho đội. Giữa khung cảnh bận rộn ấy, nổi bật lên một dáng người kín mít, bước chân lừ đừ trông lạc lõng hẳn. Đó chính là Chu Chiêu Đệ đang làm việc lề mề. Trong khi những người khác đã đi qua đi lại mấy lượt thì Chu Chiêu Đệ vẫn kẹt lại một góc nhỏ, nửa ngày không nhích được bao nhiêu. "Chu Chiêu Đệ, làm cho nhanh lên! Cô tự nhìn xem bị người ta bỏ lại xa thế nào rồi kìa!" Kế toán Hứa là người phụ trách chấm công, vẻ mặt ông già nua cau có, quát lớn Chu Chiêu Đệ – người suốt nửa ngày vẫn ì ạch ở một chỗ. Ban đầu người chấm công của đội Phục Hưng không phải là ông, mà là con trai Hứa Hữu Quốc của ông thường ngày phụ trách. Hôm nay, Hứa Hữu Quốc được đội cử đi đón thanh niên trí thức nên công việc chấm công tạm giao cho ông. Kế toán Hứa vốn là nông dân lâu năm, ghét nhất kiểu làm lười nhác như Chu Chiêu Đệ. Thấy dáng vẻ cô làm việc, ông chỉ thấy tức ngực khó thở. Ông chỉ mong có thể đá bay cô, tự mình vào làm cho xong. May mà ngày thường ông không phải là người chấm công, nếu không chắc bị con bé này làm cho tức chết mất. "Khụ khụ, chú Hứa, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ cố gắng để không làm chậm mọi người." Cô gái mặt mày tái nhợt ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng nhận lỗi. Giọng nói nghiêm túc, thái độ đoan chính, bị phê bình thì nhận, biết sai... mà không biết sửa. Sự thành khẩn này khiến người khác cũng khó mà bắt bẻ. Nhận lỗi xong, Chu Chiêu Đệ liền ra vẻ ra sức làm việc để mọi người nhìn thấy. Mười ngón tay thon gầy siết chặt lấy một bắp ngô, dồn hết sức lực như muốn bẻ nó xuống, cả thân người trông cứ như sắp treo lủng lẳng lên bắp ngô vậy. Một, hai, ba... bắp ngô vẫn bất động. Một, hai, ba... cây ngô chỉ khẽ lay lắc một chút. Mọi người: "..." Kế toán Hứa nhíu chặt mày, ôm sổ chấm công rời khỏi khu ruộng.