Chương 41

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:30:18

Nhưng sau khi chứng kiến thái độ của Điền Tiểu Thúy đối với cô, Tiền Chung Nhạc lại không cho rằng đó là vấn đề của Chu Chiêu Đệ. Những người sống trong gia đình hạnh phúc khi nhìn thấy hoàn cảnh gia đình như của Chu Chiêu Đệ thường sẽ rất khó hiểu nhưng cũng có thể nhìn ra vấn đề bên trong ngay lập tức. Tiền Chung Nhạc đặc biệt không tài nào hiểu nổi cách hành xử của nhà họ Chu. Thế nhưng những lời Chu Chiêu Đệ vừa nói, anh nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhất là khi nhìn thấy nụ cười có phần tinh quái trên gương mặt cô. Tiền Chung Nhạc luôn cảm thấy lời nói của cô có ẩn ý, ánh mắt lúc này giống hệt những người thích bày trò trêu chọc người khác. Cảm nhận được ánh mắt có phần dò xét của Tiền Chung Nhạc, Chu Chiêu Đệ liền nhìn thẳng vào mắt anh không hề né tránh, gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ. Bắt gặp đôi mắt cười lấp lánh ấy, Tiền Chung Nhạc ngẩn người trong giây lát. Dù đã nghe không ít người khen Chu Chiêu Đệ xinh đẹp nhưng trước đây Tiền Chung Nhạc chưa bao giờ công nhận điều đó. Một người không có cái tôi trong mắt Tiền Chung Nhạc không phải là một con người hoàn chỉnh. Dù có vẻ yếu đuối đáng thương nhưng người như vậy lại u ám và không có chút ánh sáng nào. Thế nhưng Chu Chiêu Đệ của hiện tại dường như được rót đầy một linh hồn tươi mới, rực rỡ, khiến cả con người cô trở nên sống động. Khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là thấy được vẻ đẹp của cô, chỉ cần một lần là bị cô thu hút. Thấy anh chàng thanh niên trí thức có vẻ có gia thế không đơn giản này đang ngẩn người, Chu Chiêu Đệ cũng chẳng bận tâm. Cô đoán được phần nào hình tượng của mình trong lòng đối phương. Anh có biểu cảm như vậy, hẳn là đã nhận ra cô không giống với những gì anh nghe ngóng được từ bên ngoài. Thực ra từ lúc xuyên không đến đây, Chu Chiêu Đệ cũng không cố tình che giấu sự khác biệt giữa mình và nguyên chủ. Chỉ là người trong đội sản xuất đã nhìn cô lớn lên, hình ảnh một cô gái mềm yếu dễ bắt nạt đã trở thành ấn tượng sâu đậm trong lòng họ. Mỗi khi Chu Chiêu Đệ có hành động gì khác thường, miễn là không quá trớn, người trong đội sẽ tự động tìm lý do cho sự bất thường đó nên rất khó để phát hiện ra Chu Chiêu Đệ thực chất đã không còn là người trong ấn tượng của họ nữa. Ngược lại, những người chưa từng tiếp xúc lâu dài lại dễ dàng nhận ra điểm này hơn. Chu Chiêu Đệ không hề hứng thú với việc hình tượng của mình trong lòng Tiền Chung Nhạc ra sao. Điều cô quan tâm lúc này chính là chuyện sắp xảy ra ngay sau đây. Chỉ cần nghĩ đến thôi, cô đã thấy phấn khích đến mức máu trong người như sôi lên. Chiếc xe bò lắc lư đi vào trong phố. Sau khi chào tạm biệt hai người trên xe, Chu Chiêu Đệ xách bao tải lên, bước đi với nhịp chân vui vẻ về phía nhà Chu Quốc. Vợ chồng Chu Quốc đều là công nhân bình thường trong phân xưởng của nhà máy dệt, mỗi người lương tháng được hơn ba mươi đồng. Nhà ông ta ở không lớn lắm nhưng may là có sân riêng, không phải dùng chung sân với những nhà sống trong khu tập thể, nhà có khách khứa gì, mỗi bữa ăn nấu món gì nhà khác đều thấy rõ mồn một. Sự riêng tư được đảm bảo, điều này cũng tạo điều kiện cho họ làm những chuyện xấu xa, bẩn thỉu. Lúc Chu Chiêu Đệ đến nhà Chu Quốc, mọi người vẫn còn đang đi làm, người không đi làm thì cũng đang nghỉ ngơi, hiếm có ai đi lang thang ngoài đường. Vì món đồ cầm trong tay, cô luôn tránh đi vào chỗ đông người. Phía sau nhà Chu Quốc có một cây cổ thụ, lá trên cây đã ngả vàng, gió thổi qua là lại lả tả rơi xuống mặt đất, mái nhà, phủ thành một lớp dày. Cô vòng ra sau nhà Chu Quốc, đạp lên bức tường bên cạnh rồi thoăn thoắt trèo lên mái nhà, đặt bao tải lên đó rồi dùng lá rụng phủ kín bao tải. Để đồ xong, Chu Chiêu Đệ lập tức leo xuống, từ con hẻm sau nhà vòng ra đầu ngõ, ra vẻ như mình vừa mới đến nơi. Chưa kịp đến gần, cô đã thấy từ xa người bác gái Lưu Mỹ Hoa đang mặc một chiếc váy dài màu xanh thẫm đứng ở cửa, vẻ mặt sốt ruột nhìn đông ngó tây. Lưu Mỹ Hoa đã đứng đợi ở cửa rất lâu, lòng dạ giờ đây nóng như lửa đốt. Sợ bà già quên mất, hôm qua bà ta còn dặn đi dặn lại là sáng sớm nay phải đưa người đến ngay, thế mà sắp đến giữa trưa rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.