Chương 42

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:30:24

Hôm nay bà ta đã đặc biệt xin nghỉ phép ở nhà máy, các vị lãnh đạo cũng đã hẹn cả rồi, không thể để xảy ra sai sót được. Nếu đợi thêm một tiếng nữa mà người vẫn chưa đến, bà ta định sẽ đích thân về quê đón người. Lưu Mỹ Hoa không khỏi oán thầm trong lòng, bà già kia nhận của mình bao nhiêu thứ mà làm việc chẳng ra đâu vào đâu. Đây là chuyện lớn liên quan đến tiền đồ của cháu đích tôn nhà họ Chu, thế mà người làm bà nội này lại chẳng hề coi trọng. Còn về việc Lý Nhị Ni có lật kèo, không nỡ bỏ đứa cháu gái của mình hay không, Lưu Mỹ Hoa chẳng hề lo lắng. Bà ta quá hiểu vợ chồng già nhà họ Chu, trong lòng họ, cháu gái sao có thể sánh bằng cháu trai được. Hành động này của họ Lưu Mỹ Hoa cho là rất bình thường. Từ xưa đến nay chẳng phải con trai, cháu trai luôn quan trọng hơn sao? Chuyện này có gì lạ đâu. Lưu Mỹ Hoa đang sốt ruột thì vừa quay đầu lại đã thấy Chu Chiêu Đệ đi vào từ đầu ngõ. Bà ta vội nở nụ cười, bước nhanh tới đón, tỏ ra vô cùng thân thiết kéo tay Chu Chiêu Đệ. "Chiêu Đệ đến rồi à, bà nội con đâu?" Lưu Mỹ Hoa còn ngó nghiêng ra sau lưng Chu Chiêu Đệ mấy lần. Chẳng phải đã nói là để bà già đích thân đưa người đến sao? Chu Chiêu Đệ rụt rè cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào Lưu Mỹ Hoa, giả vờ ra dáng vẻ thường ngày trước mặt bà ta rồi lí nhí trả lời: "Sáng nay lúc thức dậy bà nội bị ngã xuống hố phân rồi ạ, bà bảo con tự mình đến tìm bác gái đó." "Cái gì? Ngã xuống hố phân heo?" Lưu Mỹ Hoa thoạt đầu là kinh ngạc, sau đó mặt liền lộ vẻ ghê tởm. Đồ vô dụng! Một chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong. May mà con bé con nhà chú hai này cũng thật thà, ngu ngốc giống hệt bố nó, ngoan ngoãn nghe lời mà đến đây. Nếu không thì Lưu Mỹ Hoa thật sự muốn xông ngay về quê cho Lý Nhị Ni một trận. Nhưng bây giờ bà ta lại không mong Lý Nhị Ni đến chút nào, tuyệt đối đừng đến. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng mà Chu Chiêu Đệ vừa miêu tả, cái mùi đó, Lưu Mỹ Hoa suýt nữa thì nôn ọe ra. Giờ Chu Chiêu Đệ đang ở ngay bên cạnh, bà ta không thể thất thố, chỉ đành cố gắng hết sức kiểm soát biểu cảm của mình. Sau khi ổn định lại cảm xúc, Lưu Mỹ Hoa không dẫn Chu Chiêu Đệ về nhà mà lại dắt cô đi ra ngoài. "Chiêu Đệ, chắc bà nội cũng đã nói hết với con rồi. Giờ bác gái dẫn con đi mua một bộ quần áo mới, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ. Lát nữa mình phải gặp nhân vật lớn, không thể thất lễ được." Giọng điệu đầy vẻ quan tâm. Nếu không biết bà ta thực sự muốn làm gì thì chỉ riêng thái độ này thôi cũng đủ khiến người ta tưởng rằng bà ta thật lòng quan tâm đến mình. Ánh mắt lướt qua Chu Chiêu Đệ người ngợm lấm lem, đang cúi đầu đi theo bên cạnh, trong mắt Lưu Mỹ Hoa lóe lên vẻ khinh bỉ. Quả nhiên giống hệt đôi vợ chồng nhà quê của nó, lúc nào cũng rụt rè sợ sệt, chẳng ra dáng vẻ gì, phí hoài cả một dung mạo trời ban. "Chiêu Đệ này, đây là cơ hội mà bác cả con phải nợ không biết bao nhiêu ân tình mới tìm được đấy, con phải thể hiện cho tốt vào nhé." "Bác cả con luôn nghĩ đến gia đình, nghĩ đến tình anh em với bố con nên mới nhường cơ hội này cho con đấy. Con Mẫn Mẫn nhà bác ở nhà khóc lóc mấy ngày trời mà bác con cũng không đổi ý đâu. Con tuyệt đối đừng phụ tấm lòng của bác con nhé." "Con biết rồi ạ, bác gái." Chu Chiêu Đệ vẫn giữ nguyên hình tượng ngây ngô, đờ đẫn của mình, giống như một con rối được lập trình sẵn, nói ra lời thoại một cách vô hồn. Sự biết ơn cảm kích như trong tưởng tượng đã không xuất hiện, vẻ mặt của Lưu Mỹ Hoa trở nên có chút khó coi. Trong nhận thức của bà ta, bất kể mục đích cuối cùng của chuyện này là gì, Chu Chiêu Đệ và vợ chồng chú hai đều phải biết ơn gia đình bà ta. Nếu không phải nhờ họ, cả đời này Chu Chiêu Đệ cũng không thể gặp được những nhân vật tầm cỡ đó, càng đừng nói đến chuyện đi ăn cùng người ta, đi cùng người ta... Trong lòng vô cùng khinh bỉ nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra nhiệt tình hết mực. Lưu Mỹ Hoa dẫn Chu Chiêu Đệ đi thẳng đến trung tâm thương mại, lựa chọn váy liền áo cho cô ở khu bán hàng. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Chu Chiêu Đệ, trong mắt Lưu Mỹ Hoa thoáng qua một tia ghen tị.