Chương 14

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:28:31

Phía đông đội sản xuất Phục Hưng có một ngọn núi, một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy từ trên đỉnh xuống. Ở sườn sau núi, ngay lưng chừng gần nguồn nước, dòng suối đổ từ trên cao xuống tạo thành một vũng nước nhỏ, bên trong có vài con cá chỉ lớn bằng nắm tay sinh sống. Mấy năm nay kể từ khi xuyên không đến đây, dù Chu Chiêu Đệ đã cố gắng đấu tranh để có được phần thức ăn mình đáng được hưởng nhưng vẫn chẳng bao giờ được ăn no. Cô hoàn toàn phải dựa vào mấy con cá nhỏ trong vũng nước này để lấp đầy chiếc bụng rỗng. Trước khi xuyên không, cô từng học qua vài thế võ phòng thân. Sau khi xuyên không, cơ thể này lại khỏe đến lạ thường, đi kèm với đó là sức ăn của cô còn lớn hơn cả một người đàn ông trưởng thành. Điều này khiến cô thường xuyên bị đói, phải tự mình ra ngoài tìm đồ ăn cho no bụng. Sau khi nướng bốn, năm con cá nhỏ bên bờ hồ để lấp đầy dạ dày, trời cũng đã không còn sớm. Chu Chiêu Đệ cẩn thận dập tắt đống lửa mình vừa nhóm, lại đổ thêm nước lên trên, kiểm tra kỹ càng đến khi chắc chắn lửa sẽ không bùng lại mới yên tâm rời đi. Đêm nay thời tiết có chút không tốt, gió trên núi hơi lớn, thổi cây cối xung quanh kêu xào xạc. Vừa đi vòng ra đến sườn núi đối diện với đội sản xuất, Chu Chiêu Đệ liền trông thấy hai bóng người đang lén lút cúi đầu đào bới thứ gì đó dưới gốc cây thông lớn. Thân cây thông này to và chắc đến mức phải bốn, năm người lớn dang tay ra mới ôm xuể, ước chừng cũng đã có tuổi đời không ít. Người trong đội sản xuất vẫn luôn xem nó là biểu tượng của cả đội, nghe nói trước khi bài trừ mê tín dị đoan, người ta thậm chí còn gọi đây là cây thần và từng tổ chức cúng bái ở đây. Trở lại hiện tại, người dân đội Phục Hưng vẫn luôn bảo vệ cái cây này rất tốt. Trong lòng các thôn dân quanh đây, nó được khoác lên một màu sắc huyền bí nên rất ít người đến gần, ngày thường đi đốn củi cũng không ai chủ động qua khu vực này. Bóng cây xung quanh lay động theo gió trông như những con yêu quái đang giương nanh múa vuốt, vô cớ khiến người ta rợn tóc gáy. Chu Chiêu Đệ không tin nhà nào tử tế lại mò đến nơi này đào đất vào lúc nửa đêm. Thêm vào đó là dáng vẻ lén lén lút lút, cảnh giác nhìn ngó xung quanh của hai kẻ kia, chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn có vấn đề. Chu Chiêu Đệ nấp sau những bụi cỏ dại rậm rạp, từ từ tiến lại gần hai người họ, muốn xem rốt cuộc họ đang đào thứ gì. Đồng thời, cô thầm cầu nguyện trong lòng, tốt nhất đừng phải là phi tang thi thể hay gì đó tương tự, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng quá máu me. "Thằng hai, mày chắc là đồ được chôn ở chỗ này không? Sao đào lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy gì?" "Chính là ở đây. Năm đó em lén đi theo địa chủ họ Tạ, tận mắt thấy lão ta chôn đồ ở đây mà." Cuộc trò chuyện của hai người lọt vào tai Chu Chiêu Đệ, cô lập tức nhận ra thân phận của họ – anh em nhà họ Thạch ở phía tây thôn. Trước giải phóng, em hai nhà họ Thạch là Thạch Điền làm việc cho nhà địa chủ họ Tạ trên trấn. Gã cáo mượn oai hùm, giúp địa chủ Tạ làm không ít chuyện thất đức. Sau này, khi địa chủ Tạ bị đấu tố, những việc gã làm cũng có bằng chứng rõ ràng. Nhưng xét vì gã cũng thuộc tầng lớp nô lệ bị bóc lột nên chỉ bị đưa đi cải tạo ở nông trường, mãi gần đây mới được thả về. Sau khi ra ngoài, Thạch Điền ngày thường tỏ ra rất mực thật thà, trông như một người vô cùng chất phác, lương thiện. Nhà ai có việc gì, gã cũng là người đầu tiên xông lên giúp đỡ. Thời gian qua, mọi người đều nói tốt cho gã, bảo rằng trước đây gã bị bọn xấu lôi kéo nên mới hư hỏng, giờ đã sửa đổi rồi, còn giục gã mau cưới vợ để yên bề gia thất. Nhưng nghe giọng điệu của gã lúc này, quả thực khác một trời một vực so với những gì người trong thôn kể. "Anh cả, đợi lấy được đống đồ này, anh em mình sẽ phát tài rồi!" "Nhà họ Chu không phải đã rêu rao muốn bán con gái sao? Hì hì, đến lúc đó em sẽ dùng tiền mua nó về." "Ngay cái hôm trở về em đã để ý rồi, con nhỏ đó trông xinh thật đấy! Em thèm nhỏ dãi lâu rồi." Thạch Điền kích động nói với anh trai mình. Bị bắt đi cải tạo bao nhiêu năm, người vợ gã cưới năm đó đã sớm bỏ đi, giờ gã chỉ là một gã đàn ông độc thân lớn tuổi, đến nhìn con heo nái cũng thấy mày rậm mắt đẹp.