Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
Ngã Tưởng Đương Phòng Đông01-10-2025 14:30:51
Một cô gái tết hai bím tóc mở cửa bước ra.
"Ngọc Phân, mau bảo bố cháu làm giúp cô mấy món, chính là mấy món mà ông nhà cô đặt hồi ban ngày ấy, mang về nhé, bên cô đang gấp, bảo ông ấy làm nhanh lên."
Cô gái tết bím tóc nhanh nhảu đáp một tiếng rồi mời hai người vào trong.
Nhìn bộ dạng hai người, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên.
Trong thời buổi này mà gia đình này còn dám làm ăn như vậy, chắc hẳn chỗ dựa phía sau không hề nhỏ.
Đây là một quán ăn nhỏ mở chui, sân được rào bằng liếp tre thành từng phòng riêng.
Lúc này, trong mấy phòng riêng đều tỏa ra mùi thơm của thức ăn, xem ra buôn bán khá đắt khách.
Nghĩ lại cũng phải, dù ở thời đại nào, những người có tiền để hưởng thụ cũng không hề thiếu.
Chỉ là những người này không sợ bị bắt sao?
Chưa đầy một tiếng sau, các món Lưu Mỹ Hoa gọi đã được làm xong.
Sáu món mặn, một món canh được đựng trong hai chiếc hộp đựng thức ăn lớn.
"Chiêu Đệ, xách đồ ăn lên."
Đối với người nhà họ Chu, Lưu Mỹ Hoa chẳng bao giờ chịu thiệt.
Bà ta bảo Chu Chiêu Đệ xách hộp thức ăn rồi rảo bước nhanh về nhà.
Ở nhà còn bao nhiêu lãnh đạo, không thể để họ đợi lâu được.
Ngay lúc hai cha con Chu Quốc đang cố gắng khuấy động bầu không khí đến khô cả cổ họng thì Lưu Mỹ Hoa mang thức ăn về, đẩy cửa bước vào.
Bà ta tươi cười bày đồ ăn lên bàn, vừa định mở miệng nói thì cánh cửa vừa đóng lại đã bị ai đó tông mạnh một cái, bật tung ra.
Tiếng động đột ngột này suýt chút nữa đã dọa chết những người trong phòng.
Mặc dù sau lưng họ vẫn còn người, mặc dù họ chưa làm bất cứ điều gì nhưng bản thân họ lại chột dạ không chịu nổi!
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cánh cửa bị đạp tung ra.
Ngoài mặt không biểu cảm gì nhưng tim ai nấy đều như vọt lên đến tận cổ họng.
Ngay lúc mọi người đang nơm nớp lo sợ, Chu Mẫn Mẫn với hai bím tóc lớn, mặc áo sơ mi trắng và quần quân đội màu xanh, mặt đầy giận dữ đã xuất hiện trước mắt họ.
Chu Mẫn Mẫn gần như tức điên lên. Hôm nay vừa tan học đã có người mách rằng thấy mẹ cô ta dẫn con nhỏ nhà quê của chú hai đi trung tâm thương mại, mẹ cô ta còn mua cho Chu Chiêu Đệ chiếc váy mà cô ta hằng ao ước.
Chu Mẫn Mẫn nổi cơn tam bành ngay tại chỗ.
Con nhỏ nhà quê đó dựa vào cái gì? Nó là cái thá gì chứ?
Hóa ra mẹ nói mấy hôm nay nhà có việc chính là để mua quần áo cho Chu Chiêu Đệ, lại còn vì Chu Chiêu Đệ mà tìm cớ đuổi cô ta đi!
Cơn tức này làm sao Chu Mẫn Mẫn có thể nuốt trôi, cô ta cũng chẳng thèm về nhà bà ngoại nữa mà đùng đùng nổi giận chạy về nhà.
Vừa bước vào con hẻm, Chu Mẫn Mẫn đã thấy từ xa mẹ mình dắt Chu Chiêu Đệ vào nhà.
Trên người Chu Chiêu Đệ còn đang mặc chiếc váy mà mẹ không mua cho cô ta cùng với một đôi giày da mới toanh.
Nhìn thấy một Chu Chiêu Đệ như vậy, mắt Chu Mẫn Mẫn đỏ hoe.
Vừa tức giận vừa tủi thân.
Được nuông chiều nên có sợ gì ai, Chu Mẫn Mẫn đùng đùng đạp tung cửa nhà cũng chẳng quan tâm trong nhà có khách hay không, mặt đầm đìa nước mắt xông đến trước mặt Lưu Mỹ Hoa và Chu Chiêu Đệ gào lên rồi chỉ thẳng tay vào mặt Chu Chiêu Đệ.
"Mẹ, chuyện mẹ nói chính là mua quần áo cho con nhỏ nhà quê Chu Chiêu Đệ này sao? Nó có xứng không?"
"Con mới là con gái của mẹ mà!"
Chu Mẫn Mẫn đã bị cơn giận làm cho mụ mị đầu óc, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của người nhà. Giờ đây, trong mắt cô ta chẳng còn gì khác ngoài một Chu Chiêu Đệ sáng sủa, đẹp đẽ từ đầu đến chân.
Cũng không biết có phải do tức quá hóa rồ hay không, Chu Mẫn Mẫn lại thấy Chu Chiêu Đệ đang cười với mình, một nụ cười đầy khiêu khích!
"Chu Chiêu Đệ, mày muốn chết à, đây là đồ của tao, mày cởi ra cho tao."
Chu Mẫn Mẫn "oà" lên một tiếng rồi lao tới, quyết lột bằng được chiếc váy trên người Chu Chiêu Đệ.
Tất cả là của cô ta, tất cả đều là của cô ta!
Chu Mẫn Mẫn xuất hiện quá đột ngột, những người khác trong phòng còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã giương nanh múa vuốt lao về phía Chu Chiêu Đệ.
Chu Chiêu Đệ giả vờ sợ hãi, nấp sau lưng bí thư Nhậm bụng phệ. Bí thư Nhậm còn chưa kịp phản ứng, thứ chào đón ông chính là cú "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo" của Chu Mẫn Mẫn.