Chương 10

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:28:16

Ngược lại, Điền Tiểu Thúy đang trách mắng Chu Chiêu Đệ thì nghe thấy, chẳng buồn mắng con gái nữa, vội vàng gắp miếng thịt to bằng móng tay trong bát mình bỏ vào bát Chu Kiến Nghiệp. Bà dịu dàng dỗ dành: "Kiến Nghiệp đừng khóc, thím hai cho con miếng thịt này." Thịt vừa vào bát, Chu Kiến Nghiệp nín khóc ngay, nhanh như chớp cho miếng thịt vào miệng, chẳng thèm nhìn Điền Tiểu Thúy lấy một cái. Vợ Chu lão tam là Đổng Đại Hoa liếc nhìn vẻ mặt hiền từ của Điền Tiểu Thúy, bĩu môi một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Dù sao thì chị dâu hai có lấy lòng thế nào đi nữa, Kiến Nghiệp vẫn là con trai của Đổng Đại Hoa bà, bà ta chẳng lo con mình bị Điền Tiểu Thúy cướp mất. Chứng kiến cảnh này, Chu Bảo Lan - người có khuôn mặt béo nung núc thịt, thân hình to khỏe, đắc ý nhìn về phía Chu Chiêu Đệ. Trời đã nhá nhem tối, dù ánh sáng không đủ nhưng vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt bóng nhẫy dầu mỡ của cô ta. Trong nhà này, người Chu Bảo Lan ghét nhất chính là Chu Chiêu Đệ. Bây giờ thấy Chu Chiêu Đệ không có cơm ăn, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái. Cho dù Chu Chiêu Đệ có nhiều thủ đoạn đến đâu cũng chẳng thể thay đổi được gì. Chu Bảo Lan vừa nhìn sang thì bắt gặp ngay ánh mắt cười cợt đầy ác ý của Chu Chiêu Đệ. Chưa kịp phản ứng xem Chu Chiêu Đệ định làm gì, cô ta chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua, bát cơm trên tay bỗng nhẹ bẫng, suất cơm vốn thuộc về mình đã nằm gọn trong tay Chu Chiêu Đệ. Đến khi Chu Bảo Lan kịp nhận ra cơm của mình đã bị cướp, bát cơm đã bị Chu Chiêu Đệ và vào miệng hơn nửa. "A a a! Chu Chiêu Đệ, mày là đồ trời đánh!" Chu Bảo Lan nổi điên lao thẳng về phía Chu Chiêu Đệ. Cô chỉ nhẹ nhàng lách người một cái, thân hình béo ú của Chu Bảo Lan không kịp hãm lại, cứ thế ngã sõng soài xuống đất, tạo ra một tiếng "uỵch" nặng nề. Rồi Chu Bảo Lan há to miệng, gào khóc ầm ĩ. Chậc! Sống ở cái thời này mà nuôi được cả người toàn thịt thế kia, nhà họ Chu cũng tài thật. "Hộc... hộc... Bảo... Lan..." Lý Nhị Ni đã khản đặc cả giọng, mặt đằng đằng sát khí chỉ vào mặt Chu Chiêu Đệ, muốn chửi mà chẳng thể cất nổi thành lời, tức đến đỏ mặt tía tai. Bà ta đùng đùng đặt bát đũa xuống, chạy lại đống củi rút ra một thanh gỗ rồi nhắm thẳng đầu Chu Chiêu Đệ mà phang tới. Chu Chiêu Đệ vừa và cơm vừa né đòn, thân thủ nhanh nhẹn như khỉ, tràn đầy sức sống, chẳng hề giống với dáng vẻ yếu ớt thường ngày chút nào. Hai người đuổi nhau vòng quanh sân, mãi đến khi Chu Chiêu Đệ ăn hết cơm trong bát mà Lý Nhị Ni vẫn chưa đánh trúng được phát nào, đành bất lực nhìn cô. "Anh hai! Chu Chiêu Đệ giành cơm của em! Anh mau đánh nó đi! Đánh chết nó đi!" Thấy mẹ mình không bắt được người, Chu Bảo Lan vừa khóc vừa méc với anh hai. Đương nhiên cô ta chẳng thèm để ý đến một bát cơm này, bây giờ không có gì ăn thì lát nữa mẹ cô ta cũng sẽ đưa cho thứ khác thôi. Điều Chu Bảo Lan không thể chịu nổi là con khốn Chu Chiêu Đệ này lại dám giật đồ từ tay mình. Từ khi sinh ra tới giờ, Chu Bảo Lan chưa từng phải chịu ấm ức thế này ở trong nhà, ngay cả chị dâu cả người thành phố cũng phải nhường nhịn cô ta. Hành động này của Chu Chiêu Đệ chẳng khác nào đang vả vào mặt cô ta! Là đang khiêu khích uy quyền của cô ta! Phải dạy dỗ nó một trận ra trò mới được. Nghe tiếng em gái gọi, Chu Thái đặt bát cơm trong tay xuống, cau mày nhìn Chu Chiêu Đệ đang né tránh cây gậy của Lý Nhị Ni. Ông ta đùng đùng đứng dậy, vừa đi vừa ra lệnh: "Chu Chiêu Đệ, mày đứng lại cho tao! Lâu rồi không dạy dỗ mày nên mày to gan rồi phải không, dám đối xử với cô út và bà nội như thế à? Họ là bậc trên của mày, sao mày có thể làm ra cái chuyện này? Còn biết trên dưới quy củ là gì nữa không?" Chu Thái tự cho mình là người có máu mặt trong nhà, vậy mà giờ đây đứa con gái trời đánh này lại làm ông mất hết thể diện trước mặt mọi người. Đương nhiên Chu Thái sẽ không tha cho cô, phải cho cô biết quy củ của cái nhà này. Điền Tiểu Thúy cũng vội vàng đặt bát đũa xuống, chạy đến bên cạnh Chu Bảo Lan, định đỡ cô ta dậy khỏi mặt đất. Tay vừa đưa ra, còn chưa kịp chạm vào người thì đã bị Chu Bảo Lan gạt mạnh ra.