Chương 22

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:28:57

Cái tát này mà giáng xuống, cô gái chắc chắn sẽ gặp chuyện, gò má nhất định sẽ sưng đỏ lên. Dù trong lòng hối hận, Tiền Chung Nhạc vẫn nắm chặt cánh tay Điền Tiểu Thúy không buông. "Cút ngay! Cậu là cái thá gì, tôi dạy dỗ con gái tôi thì liên quan gì đến cậu hả!" Biết người này là thanh niên trí thức mới đến, Điền Tiểu Thúy vốn luôn nhẫn nhịn ở nhà họ Chu lại càng trở nên vênh váo. Hoàn toàn là hai con người khác nhau so với bộ dạng đáng thương quen chịu đựng ở nhà họ Chu. Trình Văn Thanh đứng cạnh Tiền Chung Nhạc liền xông lên đẩy mạnh Điền Tiểu Thúy một cái: "Là con gái bà thì sao chứ? Người có mắt đều nhìn ra được là cô ấy không sai, cẩn thận tôi lên Hội phụ nữ kiện bà tội ngược đãi con gái đấy." Trình Văn Thanh làm vậy là để giúp Tiền Chung Nhạc nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là cô ta không ưa nổi kiểu mẹ ruột chỉ biết bắt nạt con gái như Điền Tiểu Thúy. Nếu bà là mẹ kế thì Trình Văn Thanh còn có thể hiểu được phần nào nhưng Điền Tiểu Thúy lại là mẹ ruột! Nhìn con gái mình mà không có chút tình cảm nào, ngược lại còn như đang nhìn kẻ thù! Nghe nói sẽ bị kiện lên Hội phụ nữ, Chủ nhiệm Hội phụ nữ Dư Thúy Phân vội vàng chạy tới kéo Điền Tiểu Thúy ra. "Điền Tiểu Thúy, cô làm sao thế? Chiêu Đệ có làm gì đâu, sao cô lại đột nhiên đánh người?" "Thật không nhìn ra Điền Tiểu Thúy lại là người như vậy, ngày thường thấy bộ dạng đáng thương của bà ta, hóa ra đều là giả vờ!" "Tôi đã nói cô ta không phải người tốt mà, nếu không sao lại đối xử với đứa con gái duy nhất của mình như thế chứ." "Nhìn mặt Chiêu Đệ trắng bệch kia kìa, gầy đến mức gió thổi cũng bay. Ở nhà không biết bị Điền Tiểu Thúy ngược đãi thành cái dạng gì nữa." Điền Tiểu Thúy cảm nhận được những lời chỉ trỏ xung quanh, sự kiêu ngạo của bà lập tức biến mất như quả bóng bay bị xì hơi, lại trở về bộ dạng đáng thương, hai tay đưa lên trước ngực luống cuống giải thích: "Thím Dư, tôi..." Trước đây, Dư Thúy Phân thấy bộ dạng này của bà chỉ nghĩ bà bị nhà họ Chu bắt nạt, không ngờ lại là giả vờ! Ngày trước, Dư Thúy Phân còn vì Điền Tiểu Thúy mà đến nhà họ Chu nói Lý Nhị Ni mấy lần. Dư Thúy Phân cứ thắc mắc sao công việc của mình chẳng có chút hiệu quả nào, hóa ra là do Điền Tiểu Thúy này đang đùa giỡn với bà. Bây giờ Dư Thúy Phân không muốn nhìn thấy con người làm lỡ dở công việc của mình nữa, càng không có kiên nhẫn nghe bà nói nhảm. "Điền Tiểu Thúy, tôi không cần biết cô muốn làm gì, tôi cảnh cáo cô, cho dù Chiêu Đệ là con gái cô, cô cũng không thể vô cớ đánh người!" Thấy thái độ cứng rắn của Dư Thúy Phân, sắc mặt Điền Tiểu Thúy dần trở nên trắng bệch, tủi thân vô cùng. Rõ ràng không phải lỗi của mình, tại sao mọi người đều chỉ trích mình vậy? Điền Tiểu Thúy ấm ức đến tột cùng, bà không thể gắng gượng được nữa, hai tay che mặt ngồi thụp xuống "hu hu" khóc nức nở. Ngoại trừ Trình Văn Thanh và Tiền Chung Nhạc không hiểu rõ tình hình, tất cả những người đang lột vỏ bắp ở đây đều là các chị em trong đội, chẳng một ai thấy Điền Tiểu Thúy đáng thương cả. Ngược lại, có rất nhiều chị em phụ nữ thấy bộ dạng của bà vô cùng chướng mắt. Không một ai tiến lên an ủi, cứ mặc kệ bà khóc ở đó. Chu Chiêu Đệ lạnh lùng nhìn Điền Tiểu Thúy đang che mặt khóc, trong lòng không một chút áy náy. Khi mới xuyên không đến đây, cô cũng đã muốn sống hòa thuận với vợ chồng Chu lão nhị, như một gia đình thực sự. Nhưng sự thật đã chứng minh, có những người thực sự không xứng đáng để người khác đối xử tốt. Không giết chết nhà họ Chu đã là sự bù đắp của cô cho thân xác mà cô đang chiếm giữ rồi. Muốn cô ngoan ngoãn để họ sắp đặt và không một lời oán thán như nguyên chủ ư, trừ phi họ giết cô đi, vì chỉ có xác chết mới không phản kháng. Chu Chiêu Đệ chỉnh lại biểu cảm trên mặt rồi nhìn về phía Tiền Chung Nhạc và Trình Văn Thanh đã ngồi xuống lột vỏ bắp, với vẻ mặt biết ơn nói: "Hai vị đồng chí, vừa rồi cảm ơn hai người nhé." "Không cần đâu." Dù Tiền Chung Nhạc tỏ ra có chút lạnh nhạt nhưng thái độ lại rất ôn hòa, một khí chất đầy mâu thuẫn. Vừa nhìn là biết người có gia giáo tốt. "Không cần!" Trình Văn Thanh cũng trả lời một cách bình thản.