Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
Ngã Tưởng Đương Phòng Đông01-10-2025 14:29:58
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, cái thùng vừa đào lên thì gặp ma, cuối cùng cái thùng cũng mất.
Con heo rừng giấu đi cũng không thấy đâu!
Từ đầu đến cuối, người biết rõ nhất chuyện này chính là Thạch lão đại!
Thạch Điền xông đến trước mặt Thạch lão đại, vung nắm đấm đấm thẳng một cú, trực tiếp đánh ngã Thạch lão đại xuống đất.
"Anh cả, có phải anh cấu kết với con vợ anh để hại tao không? Đó là đồ của tao, mau nôn ra đây cho tao."
Thạch lão đại cũng không phải dạng vừa, so với Thạch Điền đi cải tạo ăn không đủ no còn phải làm việc nặng, sức của gã ta rõ ràng lớn hơn một chút.
Nghe em hai vừa ăn cắp vừa la làng, Thạch lão đại nổi giận đùng đùng, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, vung tay đấm lại Thạch Điền một cú.
"Tao cho mày ăn cho mày uống, bây giờ có của ngon vật lạ thì mày nuốt một mình rồi còn muốn vu khống tao, mày tưởng tao làm bằng đất sét, không biết nổi nóng hả?"
"Hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử sự lợi hại của tao."
Hai người rất nhanh đã đánh đến tóe lửa, anh tới tôi đi, đánh nhau không thể tách rời.
Sự thật là gì đối với họ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ họ đã tin chắc đối phương đã cuỗm mất đồ và phải bắt kẻ đó nôn ra bằng được. ...
"Chiêu Đệ, dậy thôi, mau dọn dẹp một chút, chúng ta phải vào thành phố rồi."
Mới bốn rưỡi sáng, đúng vào lúc người ta ngủ say nhất.
Bên ngoài trời còn tối om, Lý Nhị Ni đã đứng ngoài cửa phòng nhà hai gọi lớn.
Chu Chiêu Đệ là người có tật khó ở khi bị đánh thức, bây giờ bị người ta cắt ngang giấc mơ đẹp, chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một ngọn núi lửa sắp phun trào, chỉ hận không thể khiến mọi thứ xung quanh tan thành tro bụi.
Bây giờ trong tay mà có khẩu Gatling, cô nhất định sẽ không do dự mà xả hết vào người Lý Nhị Ni.
"Không tức giận, không tức giận!"
Cô không ngừng tự trấn an ngọn núi lửa sắp phun trào trong lòng, để nó tạm thời kìm nén lại.
Cơn tức này rồi cũng sẽ có lúc được trút ra.
Trút giận thế nào đây? Cứ đánh cho Chu Kiến Quân, cháu trai cưng của Lý Nhị Ni một trận ra trò rồi tính thêm chút lãi lên người bà ta là được.
Lý Nhị Ni vẫn đang đứng ở cửa nhà hai gào lớn, tay còn không ngừng ra sức đẩy cửa.
Nếu không phải cửa đã cài then, e rằng bà ta đã xông thẳng vào phòng để lôi Chu Chiêu Đệ từ trong chăn ra ngoài rồi.
"Chiêu Đệ, bà gọi mày đây, mau dậy đi."
Bên kia tấm rèm cũng vọng lại tiếng giục giã của Điền Tiểu Thúy.
Cô chỉ đành miễn cưỡng đứng dậy, cả người tỏa ra một luồng oán khí nặng nề.
Chu Chiêu Đệ mở cửa, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Lý Nhị Ni đang đứng ngay ngưỡng cửa, tay giơ lên chuẩn bị gõ. Vô số lần, cô đã muốn tát cho bà ta vài cái.
"Trời không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta còn phải đến nhà bác cả của mày. Mau sửa soạn đi, kẻo đi muộn lại lỡ việc."
Lý Nhị Ni chẳng thèm để tâm đến ánh mắt âm u của Chu Chiêu Đệ. Giờ phút này, không một ai được phép cản trở tiền đồ của cháu trai cưng của bà ta.
"Nhanh sửa soạn đi, tao đi vệ sinh một lát rồi mình đi liền."
Vội vàng dặn dò xong, bà ta hấp tấp lao về phía nhà xí.
Vừa ngủ dậy bà ta đã chạy sang gọi Chu Chiêu Đệ, đến nỗi không kịp đi vệ sinh, suýt chút nữa thì són ra quần.
Tình hình của bà ta lúc này cấp bách vô cùng nên chẳng hề để ý rằng Chu Chiêu Đệ đang lẽo đẽo đi ngay sau lưng mình.
Nhà xí thời nay là kiểu hố xí khô, người ta đào một cái hố lớn dưới đất, đặt lên trên một tấm ván gỗ là có thể dùng được.
Lý Nhị Ni vừa đứng lên tấm ván, đang cúi đầu cởi dây lưng quần thì đột nhiên mắt cá chân đau nhói, thân hình loạng choạng.
Thấy mình sắp ngã nhào xuống hố phân, Lý Nhị Ni phải dùng hết sức bình sinh mới giữ được thăng bằng.
"May mà không..."
Trái tim đang treo lơ lửng vừa mới đặt lại vào trong bụng, cổ chân lại truyền đến một cơn đau dữ dội "Phụt" một tiếng, Lý Nhị Ni cắm đầu thẳng xuống hố phân.
Chu Chiêu Đệ phủi lớp bùn đất vừa dính trên tay, vừa ngâm nga hát vừa đi vào bếp, chẳng ai nhận ra dáng vẻ âm trầm của cô lúc mới ngủ dậy.
"Cứu mạng! Có ai không!"
Hố phân nhà họ Chu không sâu, không thể dìm chết người nhưng khổ nỗi lại không thể tự trèo lên được.