Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
Ngã Tưởng Đương Phòng Đông01-10-2025 14:28:05
Anh rất trầm lặng, hoàn toàn không có gì nổi bật giữa nhóm thanh niên trí thức mới đến này.
So với năm người đang lớn tiếng la lối kia, ấn tượng đầu tiên mà anh mang lại cho người khác là hoàn cảnh gia đình chắc không bằng mấy người kia.
Nhưng Chu Chiêu Đệ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra quần áo trên người anh đều là đồ mới tinh, vừa nhìn đã biết chưa mặc được bao lâu.
Thị lực của cô rất tốt, thậm chí có thể nhìn thấy đường chỉ khâu trên đôi giày vải đế ngàn lớp vẫn còn trắng tinh, cái màu trắng của chỉ chưa hề lấm bẩn.
Hơn nữa, trông anh chàng này da dẻ mịn màng, trắng trẻo, động tác chuyển đồ từ trên xe bò xuống lại vô cùng lóng ngóng.
Nhìn là biết chưa từng làm những việc này, chắc lại là một cậu ấm được nuông chiều từ bé.
Nhưng đối phương có ra sao cũng chẳng liên quan đến cô. Trong thời đại đặc biệt này, một vài gia đình có thế lực có lẽ đã sớm nhận ra tình hình không ổn mà thu xếp từ trước cũng không phải là chuyện lạ.
Hoặc cũng có thể là cậu ấm nhà nào đó xuống đây để "mạ vàng".
Chu Chiêu Đệ chỉ tùy tiện liếc anh vài cái rồi dời tầm mắt, vẫn là nữ thanh niên trí thức tính tình như trái ớt kia trông có vẻ thú vị hơn.
Tiền Chung Nhạc người đang chuyển đồ của mình từ trên xe bò xuống, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, anh lập tức căng thẳng.
Tình hình trong nhà hiện giờ khá tồi tệ, ông nội đã nhờ vả quan hệ để sắp xếp cho anh về nông thôn.
Lúc anh rời khỏi nhà, tình hình đã không ổn lắm rồi, không biết sau khi anh đi thì ông nội và mọi người ra sao.
Tiền Chung Nhạc nhớ lại suốt chặng đường mình đều rất kín đáo, lẽ ra sẽ không thu hút sự chú ý của ai mới phải.
Nhân lúc chuyển đồ, Tiền Chung Nhạc kín đáo quan sát những người xung quanh, toàn là bà con tò mò đến xem náo nhiệt chứ không phát hiện ra người nào đặc biệt.
Dây thần kinh căng cứng của Tiền Chung Nhạc tức thì giãn ra, anh nghĩ vừa nãy chắc là mình đã nghĩ nhiều rồi.
Chẳng mấy chốc, đại đội trưởng Chu Đại Sơn đã sầm mặt bước đến trước mặt mấy người thanh niên trí thức. Những lời họ nói ban nãy ông đều nghe không sót một chữ, sắc mặt bây giờ đen như đít nồi.
"Tôi là Chu Đại Sơn, đại đội trưởng đội Phục Hưng. Thôn chúng tôi chỉ có điều kiện như vậy thôi, nếu các cô các cậu có ý kiến thì cứ lên cấp trên mà phản ánh."
"Không phải chúng tôi cầu xin các người đến đây. Nếu không muốn ở lại đội Phục Hưng, các người muốn đi đâu thì đi, chúng tôi không giữ!"
Bản tính của ông vốn chẳng hiền lành gì, đã phải phơi nắng làm việc cả ngày, bây giờ còn phải nghe đám thanh niên trí thức này gây sự vô cớ, lửa giận trong lòng làm sao mà nén nổi.
Năm nào cũng diễn ra cái trò này, ông thực sự chịu đủ rồi!
Ông đã phản ánh rất nhiều lần rằng đội Phục Hưng không cần thanh niên trí thức nhưng chẳng hiểu sao những người ở Ban thanh niên trí thức cứ như bị điếc, năm sau thanh niên trí thức vẫn cứ đến như thường.
Mấy năm nay, thanh niên trí thức lục tục về nông thôn không ít. Ban đầu, họ còn thật sự tin rằng những người từ thành phố này đến để giúp họ xây dựng nông thôn.
Ai ngờ đám thanh niên trí thức này làm gì cũng không nên thân, ngoài việc đến để chia phần lương thực vốn đã không đủ ăn của họ ra, Chu Đại Sơn chẳng thấy họ xây dựng được cái gì.
Vốn đã không muốn trong đội tiếp nhận thanh niên trí thức, nay họ đã muốn gây sự thì cứ để họ gây sự cho thỏa thích. Tốt nhất là họ có thể làm ầm lên đến cấp trên, để lãnh đạo không bao giờ cử thanh niên trí thức xuống đây nữa thì càng hay.
Về việc sắp xếp cho thanh niên trí thức, Chu Đại Sơn tự thấy mình không thẹn với lòng nên chẳng sợ họ đi thưa kiện.
Lời nói của Chu Đại Sơn càng khiến đám thanh niên trí thức mới đến thêm tức tối. Nam thanh niên trí thức Dương Kiến dũng cảm đứng chắn trước mặt Ngô Thanh Thanh, che chở cô ta sau lưng mình: "Các người cứ đợi đấy, ngày mai chúng tôi sẽ phản ánh lên công xã, phản ánh lên lãnh đạo của Ban thanh niên trí thức cho mà xem."
Đám người nhà quê này chẳng qua thấy họ mới đến nên dễ bắt nạt, anh ta tất nhiên không thể nuốt trôi cục tức này.
Huống hồ Ngô Thanh Thanh còn đang ở bên cạnh.
Dương Kiến và Ngô Thanh Thanh cùng ở trong một khu tập thể, anh ta đã thích Ngô Thanh Thanh từ nhỏ.