Chương 27

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:29:13

Dù người phụ nữ này đã cố tình hóa trang đơn giản nhưng cách ngụy trang của bà ta thực sự quá vụng về. Chu Chiêu Đệ dễ dàng nhận ra người phụ nữ trước mắt là ai. Lưu Mỹ Hoa vợ của Chu Quốc cũng chính là bác gái của Chu Chiêu Đệ. Bộ dạng của Chu Chiêu Đệ lúc này trông quá nhếch nhác nên dĩ nhiên Lưu Mỹ Hoa không nhận ra cô. Đối với những kẻ vừa nhìn đã thấy nghèo hèn bẩn thỉu, Lưu Mỹ Hoa chỉ sợ nhìn thêm một giây cũng bẩn mắt mình nên tự nhiên là tránh được bao xa hay bấy xa. Làm nghề buôn bán thế này, hạng người nào mà Lưu Tam chưa từng gặp. Đừng thấy những người ăn mặc bóng bẩy này coi thường người khác, chứ hắn thừa biết khối nhà trong số họ còn sống khổ hơn cả mình, vênh váo cái nỗi gì. Trong lòng thầm oán thán nhưng nụ cười trên môi hắn không hề thay đổi. Hắn dẫn Lưu Mỹ Hoa đến khu để thịt riêng, mời bà ta tự mình lựa chọn. Vừa vào nhà, Lưu Mỹ Hoa liền trông thấy chiếc đầu heo tươi rói mới được bày lên, mắt bà ta lập tức sáng rực. Đây đích thị là món mồi nhậu hảo hạng. Ngày mai nhà bà ta định mời mấy vị lãnh đạo đến dùng bữa, có món này bày ra thì còn gì bằng. Hơn nữa, mua thứ này vừa rẻ hơn mua thịt mỡ, lại vừa ra dáng món ngon đãi khách mà vẫn tiết kiệm được tiền, đúng là một công đôi việc. Nghĩ đến bà mẹ chồng vẫn đang ngồi ở nhà, Lưu Mỹ Hoa bèn mua luôn cả đầu heo và bộ lòng. Bà cụ lên thành phố một chuyến cũng phải cho bà cụ chút lợi lộc, dù sao bà ta vẫn còn phải nhờ bà cụ giúp mình một việc. Lòng heo rẻ hơn thịt, để mẹ chồng mang về quê là vừa đẹp. Cho bà cụ nếm chút ngon ngọt thì mới hết lòng làm việc cho mình chứ! Không chỉ vậy, Lưu Mỹ Hoa còn rất hào phóng mua thêm không ít thứ khác, khiến Lưu Tam mừng ra mặt. Trong suốt quá trình đó, sự chú ý của Lưu Mỹ Hoa hoàn toàn không đặt trên người Chu Chiêu Đệ, dù cả hai đang đứng chung một khoảng sân. Nhìn theo bóng lưng hớn hở rời đi của Lưu Mỹ Hoa, Chu Chiêu Đệ nở một nụ cười lạnh nhạt nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ phấn khích và mong chờ. Cô nhớ lại những lời ông bà nội Chu đã nói tối qua, cùng với việc Lý Nhị Ni hôm nay đã xin nghỉ phép để lên thành phố. Cô không tin một người phụ nữ luôn coi thường dân quê như Lưu Mỹ Hoa lại mua nhiều đồ ngon như vậy chỉ để tiếp đãi một mình Lý Nhị Ni! Với thu nhập của gia đình Chu Quốc, ngày thường cuộc sống của họ có lẽ không đến nỗi tệ nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ vung tay mua nhiều đồ ăn đến thế này. Mớ đồ mà Lưu Mỹ Hoa vừa mua, nhìn qua là biết dùng để đãi khách. Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau, Chu Chiêu Đệ đã lờ mờ đoán ra được kế hoạch của họ. Cứ đợi đến tối xem Lý Nhị Ni có quay về tìm mình hay không là sẽ rõ. Vì đã có phỏng đoán trong lòng, Chu Chiêu Đệ xin Lưu Tam một chiếc bao tải. Trên đường trở về, cô không còn vội vã nữa, thay vào đó lại lùng sục khắp núi sâu để bắt rắn. Nếu mọi chuyện đúng như cô nghĩ, cô nhất định phải gửi tặng những người đó một món quà lớn! Đảm bảo sẽ khiến họ khắc cốt ghi tâm! Trở lại căn cứ bí mật của mình, cô dùng muối ướp hết toàn bộ số thịt rồi treo lên chỗ thoáng gió cho khô. Sau khi xử lý xong xuôi chỗ thịt, Chu Chiêu Đệ lấy một chiếc nồi đất tự hầm cho mình một nồi thịt. Dù không có công thức chế biến cầu kỳ cũng chẳng có nhiều loại gia vị đa dạng nhưng mùi thơm của nồi canh thịt vẫn khiến Chu Chiêu Đệ ứa nước miếng. Khó khăn lắm mới đợi được canh chín, Chu Chiêu Đệ chẳng màng nóng bỏng, dù bị nóng đến mức phải xuýt xoa không ngừng, cô vẫn cắm cúi húp canh. Khi húp ngụm canh thịt đầu tiên, Chu Chiêu Đệ thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng dòng canh chảy từ cổ họng xuống dạ dày. Thực ra cô vẫn thường được ăn thịt cá nhưng cơ thể này lại có vị giác quá phát triển và rất nhạy cảm với cơn đói. Rõ ràng chỉ là luộc sơ qua, vậy mà cô lại cảm thấy đây quả thực là mỹ vị nhân gian. Ăn uống no nê, cả người cô trở nên lười biếng, rệu rã. Sau khi nghỉ ngơi đủ, cô mới thong thả xuống núi. Trời vừa sẩm tối, dì An phụ trách chăn nuôi của đội sản xuất Phục Hưng hoàn toàn không đợi cỏ heo của Chu Chiêu Đệ, cho heo ăn xong liền khóa cửa đi về.