Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
Ngã Tưởng Đương Phòng Đông01-10-2025 14:28:35
Nghe em trai nói vậy, Thạch lão đại nhíu mày, không đồng tình: "Mày không biết đấy thôi, con nhỏ đó lười chảy thây ra, cả ngày chẳng làm việc gì, anh chưa từng thấy người đàn bà nào như thế."
"Mà mấy hôm trước anh còn nghe mấy bà thím trong thôn nói nó năm đó uống thuốc chuột làm tổn hại đến thân thể, không sinh con được đâu. Mày không thể cưới một người như vậy."
Thạch Điền nghe vậy không những không từ bỏ ý định, ngược lại còn cười một cách dâm đãng: "Không sinh được chẳng phải càng tốt sao? Đợi em chơi chán rồi, em sẽ bảo nhà họ Chu lừa đảo, bắt chúng nó trả lại tiền cho em."
"Còn chuyện không biết làm việc, đó là do bị đánh còn ít thôi. Đợi nó rơi vào tay em, để em dạy dỗ nó vài lần, em không tin nó còn dám như thế nữa."
Chu Chiêu Đệ nghe xong thì nhướng mày, không ngờ thứ chó má này lại có một hoài bão lớn lao như vậy.
Cũng coi như hai thứ chó má này xui xẻo, đã gặp phải cô hôm nay, lại còn để cô biết được chúng có ý đồ xấu với mình, vậy thì đừng trách cô không khách sáo.
Vừa nghĩ đến việc mình sắp giàu to, hai người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đã kích động toàn thân, cảm thấy sức lực trong người dùng mãi không hết, cứ thế cong lưng chổng mông hì hục đào đất.
Chu Chiêu Đệ không vội ra tay, cô lặng lẽ nấp trong bóng tối quan sát hai người đào hố.
Nửa giờ sau, từ phía họ vang lên những tiếng reo phấn khích.
"Đào được rồi, đào được rồi!"
"Nói nhỏ thôi."
Hai anh em run lên vì phấn khích, đôi tay run rẩy định đẩy nhanh tốc độ để lôi thứ bên dưới lên.
Thạch Điền đang lúc cao hứng bỗng cảm thấy có thứ gì đó đập vào chân mình, một cơn đau buốt nhói truyền đến từ bắp chân, khiến cả người gã loạng choạng, không giữ được thăng bằng nữa mà cắm đầu chúi mũi vào cái hố vừa đào.
"Bịch!"
Dù đứng cách khá xa, Chu Chiêu Đệ vẫn nghe thấy tiếng va chạm nặng nề.
"Á!"
"Em hai, mày sao thế?"
Thạch lão đại còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì đã nghe tiếng em trai mình hét thảm. Gã ta hoảng hốt vội vàng nhảy xuống hố để xem tình hình của Thạch Điền.
"Ai? Ai ở đó? Tao thấy rồi nhé? Mau ra đây!"
Được Thạch lão đại đỡ dậy, máu mũi Thạch Điền chảy ròng ròng, trên đỉnh đầu u lên một cục u rõ to, trông chả khác gì kỳ lân một sừng. Nhưng gã chẳng buồn để tâm, miệng không ngừng xuýt xoa hít khí lạnh, ánh mắt hung tợn quét nhìn xung quanh, muốn xem thằng khốn nào dám giở trò sau lưng mình.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, ngoài tiếng gió thổi lá cây xào xạc ra thì chẳng còn gì khác, hai người chỉ có thể chửi đổng vào không khí.
Miệng hai anh em tuôn ra toàn những lời chửi rủa độc địa nhưng dù Thạch Điền và Thạch lão đại có đe dọa dụ dỗ thế nào, ngoài những bóng cây chao đảo dưới ánh trăng, họ chẳng thấy gì khác.
"Em hai, có phải mày lo nghĩ nhiều quá không?"
Dọa dẫm một hồi không thấy ai, Thạch lão đại bắt đầu cho rằng là do em trai mình quá căng thẳng, phản ứng thái quá.
Thạch Điền không nói gì, trên mặt cũng lộ vẻ hoài nghi.
Sau khi cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh một lần nữa, Thạch Điền cố nén nhịp tim bất an, ép mình thả lỏng.
Chu Chiêu Đệ đợi hai người lơi lỏng cảnh giác liền nhấc một tảng đá nặng khoảng hai, ba mươi cân gần đó lên, nhắm vào hai người đang đứng trong hố mà ném tới. Cô đã tính toán kỹ hướng đi, sẽ không ném chết người.
Anh em nhà họ Thạch chỉ nghe thấy một tiếng gió rít, vừa nhìn sang đã thấy một tảng đá lớn đang bay thẳng về phía đầu mình.
"Nhanh! Tránh ra!"
Tảng đá lao đến quá nhanh, hai anh em không kịp nằm rạp xuống mép hố.
Tảng đá lớn sượt qua má hai người rơi mạnh xuống giữa hố, đè lên mu bàn chân của Thạch Điền.
"Á! Chân của em!"
Thạch Điền không kịp rụt chân lại, bị đá đè trúng, đau đến mức mặt mày méo xệch, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, hai hàm răng nghiến ken két, rõ ràng đang cố nén đau.
"Em... hai, hay là chúng ta để ban ngày rồi quay lại đào đi?"
Thoát được một kiếp, Thạch lão đại run rẩy dời tảng đá đi, giải thoát cho bàn chân của Thạch Điền. Gã ta bị tảng đá từ trên trời rơi xuống này dọa cho sợ đến phát khiếp, bây giờ nhìn những bóng cây xung quanh thế nào cũng thấy không ổn.
"Không được, ban ngày đông người như vậy, lỡ như..."
Lời của Thạch Điền còn chưa nói hết, trong rừng bỗng nổi gió lớn, xung quanh vang lên tiếng xào xạc không ngớt.