Chương 35

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:29:46

Bà ta chỉ có thể đè nén cảm xúc của mình, cố gắng nặn ra một nụ cười nói với Chu Chiêu Đệ: "Chiêu Đệ, ngày mai không cần đi làm đồng nữa, cùng bà đến nhà bác cả con nhé."... Chu Chiêu Đệ không thèm để ý đến Lý Nhị Ni, mà dưới cái nhìn chăm chú đầy nhiệt tình của ông bà nội Chu, cô ăn hết cơm trong bát. Cô giơ bát lên, cười nói với Lý Nhị Ni: "Bà nội, thêm cơm! Con vẫn chưa ăn no ạ." Đã muốn tính kế cô thì dĩ nhiên phải trả giá một chút để cô phối hợp chứ. Nếu không họ đã dựng lên một sân khấu lớn như vậy, mà nhân vật chính là cô lại không xuất hiện thì vở kịch còn diễn tiếp thế nào được. "Ăn cái gì mà..." Thấy cô không biết điều như vậy, lửa giận trong lòng Lý Nhị Ni lập tức lấn át lý trí, giọng bà ta bất giác cao lên, định bụng dạy dỗ cho Chu Chiêu Đệ một trận. Lời còn chưa nói hết, ông nội Chu ngồi bên cạnh đã đưa tay kéo tay bà ta lại, ngăn chặn những lời chửi rủa sắp tuôn ra. "Thêm cơm cho Chiêu Đệ đi, nhà chúng ta tuy nghèo nhưng vẫn đủ sức cho con bé ăn no." Chuyện ngày mai rất quan trọng, không thể xảy ra sai sót, phải ổn định con bé này trước đã. Vừa nghĩ đến sau khi chuyện xảy ra, họ sẽ nắm được thóp của đứa cháu gái Chu Chiêu Đệ này, đến lúc đó, nó sẽ không thể gây ra sóng gió gì nữa. Lý Nhị Ni có chút bực bội, không muốn xới cơm cho cô, thậm chí còn quay mặt đi, sợ rằng nhìn thêm một cái nữa sẽ vác gậy ra đánh cho con nhỏ chết tiệt này một trận. "Tự đi mà xới!" Bà ta đã rất cố gắng kiềm chế cơn tức của mình nhưng con nhỏ này thật quá tức chết người. Ngay giây tiếp theo, Lý Nhị Ni vô cùng hối hận với quyết định vừa rồi của mình. Để dỗ dành Chu Chiêu Đệ đồng ý đi cùng bà ta đến nhà anh cả nên hôm nay bà ta đã nấu một nồi cơm trắng. Chuyện công việc đã thu hút hết tâm trí của mọi người, trên bàn ăn người thật sự tập trung ăn chỉ có Chu Chiêu Đệ và hai đứa con trai của Chu lão tam. Sau khi được Lý Nhị Ni cho phép, mọi người chỉ thấy Chu Chiêu Đệ không ngừng xới cơm vào bát mình, sau khi đầy còn dùng muỗng nén chặt xuống rồi lại tiếp tục thêm vào. Hành động của cô đã thành công chuyển sự chú ý của mọi người về việc ăn uống, nhìn thấy hành động hào phóng này của cô khiến họ cảm thấy xót ruột vô cùng. Mí mắt Lý Nhị Ni giật giật, vội vàng đưa tay bưng nồi cơm lên đặt sang một bên. Sắc mặt bà ta cứng ngắc nói: "Chiêu Đệ, buổi tối ăn nhiều quá dễ mất ngủ đó." Bát cơm trong tay đã đầy ắp, Chu Chiêu Đệ cũng không so đo với bà ta. Cô ngồi lại vị trí của mình, tiếp tục cắm cúi ăn. Nhìn thức ăn trên bàn vơi đi nhanh chóng, mọi người cũng chẳng buồn nói chuyện nữa, ai nấy đều bắt đầu ăn thật nhanh. Nhà hiếm khi được ăn một bữa ngon, không ăn nhiều một chút thật có lỗi với bản thân. Chu Chiêu Đệ vừa nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê ở nhà họ Chu. "Chiêu Đệ, vậy ngày mai con cùng bà đến nhà bác cả nhé." Lý Nhị Ni đã lấy lại được lý trí, cười nói với Chu Chiêu Đệ. Theo lý mà nói, Chu Chiêu Đệ là cháu gái của bà ta, bà ta bảo cô đi thì cô phải đi. Nhưng con nhỏ này càng ngày càng không nghe lời, ép buộc cô sợ cô sẽ gây chuyện vào lúc quan trọng, vẫn là để cô tự nguyện thì tốt hơn. Chu Chiêu Đệ đặt bát xuống bàn, ngẩng đầu nhìn ông bà nội, đôi mắt cô vừa to vừa sáng nhưng bị đôi mắt này nhìn chằm chằm một lúc lâu, vẫn khiến hai người họ cảm thấy không thoải mái. Chu Chiêu Đệ dời tầm mắt, nụ cười trên môi càng lúc càng tươi. Hai người này coi người khác là đồ ngốc hết sao? Diễn xuất vụng về đến thế! Họ dựa vào đâu mà cho rằng sau một thời gian dài bị đối xử khắc nghiệt, chỉ cần cho cô một chút lợi lộc là cô sẽ tin tưởng họ. Qua ba năm chung sống, rốt cuộc họ nhìn ra điểm nào cho thấy cô là quả hồng mềm dễ nắn bóp vậy. Thật là, quá nực cười. Nụ cười trên mặt Chu Chiêu Đệ khiến vợ chồng ông nội Chu cảm thấy lạnh sống lưng, nén giận định khuyên thêm vài câu thì nghe thấy tiếng Chu Chiêu Đệ đồng ý. "Được thôi! Nếu các người đã muốn con đi, vậy thì con sẽ đi."