Chương 33

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:29:37

Nhìn đĩa lòng heo xào trên bàn, dù Chu Chiêu Đệ vẫn cười cợt nhưng ánh mắt lại lạnh đến bất thường. Cô mặc kệ sắc mặt của những người khác trong nhà họ Chu, ngồi xuống bưng bát lên và bắt đầu ăn ngay. Hôm nay được ăn cơm trắng, không thể lãng phí, ăn nhiều được miếng nào hay miếng đó. "Có giáo dục không hả? Mày không thấy ông bà nội mày còn chưa động đũa à?" Thấy cô không những không xin lỗi mà còn nói năng châm chọc rồi ăn trước, Chu Thái tức đến đỏ mặt tía tai, giơ tay lên định tát Chu Chiêu Đệ. Chu Chiêu Đệ chẳng thèm né, cô biết rõ cái tát này sẽ không thể giáng xuống được. Ông nội Chu người mà tối qua còn hận không thể băm cô ra thành trăm mảnh, giờ đây lại hóa thành sứ giả chính nghĩa, chặn thành công cái tát của Chu Thái rồi lập tức biến thành một bậc trưởng bối hiền từ. Ông ta ôn tồn nói: "Con bé đói rồi thì cứ để nó ăn đi! Nhà mình không có nhiều quy tắc như vậy." Hai người họ tự cho rằng diễn xuất của mình rất tốt, tiếc là không lừa được Chu Chiêu Đệ, ngược lại còn khiến cho mấy kẻ ngốc trong nhà tin sái cổ. Thái độ của ông bà nội Chu đối với Chu Chiêu Đệ khiến Chu Bảo Lan vô cùng bất mãn: "Bố mẹ, hôm nay hai người bị sao vậy? Hôm qua nó cướp cơm của con, sao hôm nay còn đối xử tốt với nó như thế, lại còn bắt cả nhà phải đợi nó về mới được ăn. Cứ để anh hai đánh chết nó đi cho rồi!" Ở nhà họ Chu, ngoài anh cả Chu Quốc ra thì Chu Bảo Lan là người được cưng chiều nhất. Hôm nay đột nhiên mất đi đãi ngộ đặc biệt, Chu Bảo Lan đương nhiên không chịu nổi, cô ta cảm thấy bố mẹ mình hôm nay trúng tà rồi. Trong hoàn cảnh bình thường, dĩ nhiên Lý Nhị Ni sẽ không để ai trong nhà qua mặt cô con gái cưng của mình nhưng hôm nay tình hình khác, chuyện này liên quan đến tiền đồ của cháu đích tôn, Lý Nhị Ni chỉ muốn mau chóng giải quyết cho xong. Đồng thời trong lòng bà ta vẫn thầm oán hận tại sao Chu Chiêu Đệ không thể ngoan ngoãn như trước, hại bà ta phải lãng phí bao nhiêu là đồ tốt. Đây đều là đồ thằng cả mua cho bà ta tẩm bổ đó. Đã đến nước này, bỏ ra nhiều như vậy, phải làm cho xong việc mới được. "Bảo Lan, đừng nói bậy, Chiêu Đệ là cháu gái con, chúng ta là người một nhà, đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì." Bị bắt phải đợi Chu Chiêu Đệ ăn cơm đã khiến Chu Bảo Lan cực kỳ khó chịu, bây giờ lại bị Lý Nhị Ni nói một câu như vậy, cô ta lập tức tủi thân vô cùng. "Con không ăn nữa, để con chết đói cho rồi." Cô ta ném đũa xuống, khóc lóc chạy về phòng. Điền Tiểu Thúy lo lắng đứng dậy định đi dỗ Chu Bảo Lan nhưng bị ông nội Chu ngăn lại. "Kệ nó, ăn cơm mau!" Chu Bảo Lan trong phòng nghe thấy lời ông ta nói, tiếng khóc vọng ra càng to hơn. Chu Chiêu Đệ vừa xem họ diễn kịch, vừa nhanh tay gắp thức ăn vào bát mình. Cứ diễn đi, cứ diễn đi, ai mà diễn lại mấy người chứ! Không ăn thì phí, đây là "bữa cơm đoạn đầu đài" mà họ chuẩn bị cho cô, không ăn chẳng phải lãng phí sao, không ăn chẳng phải là hời cho người khác sao. "Chiêu Đệ à! Hôm nay bà đến nhà bác cả của con, bác con biết con hiểu lầm chuyện xem mắt lần trước. Con là đứa con duy nhất của thằng hai, bác cả và thằng hai là anh em ruột, bác ấy vẫn luôn xem con như con gái ruột của mình." "Bác cả con cảm thấy con vì bác ấy mà chịu ấm ức, không thể để bố mẹ con phải phiền lòng nên định bụng bồi thường cho con này." Nghe những lời này, một người đàn ông cao mét tám mấy như Chu Thái lập tức cảm động đến rưng rưng nước mắt, trong lòng anh cả quả nhiên có mình. "Mẹ, tụi con không ấm ức, mẹ nói với anh cả là tụi con không ấm ức. Anh cả không cần bồi thường đâu ạ." Chu Chiêu Đệ đang cắm đầu ăn cơm không nhịn được mà đảo trắng mắt, cô nghiêm túc nghi ngờ có phải lúc sinh Chu Thái, Lý Nhị Ni đã bỏ quên não của ông ta lại không. Bị con trai chen ngang, vở kịch của Lý Nhị Ni suýt chút nữa không diễn tiếp được. Bà ta hung hăng liếc Chu Thái một cái, cảnh cáo ông ta đừng chen vào, im lặng một chút. Ai ngờ Chu Thái đang tự cảm động đến mức không thể kiềm chế, hoàn toàn không nhận được ý của mẹ mình. Lý Nhị Ni phải hít sâu mấy hơi mới treo lại được nụ cười giả tạo trên mặt.