Chương 43

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:30:28

Dung mạo thế này giá như là của Mẫn Mẫn nhà mình thì tốt biết mấy. Trao cho một đứa vô dụng thế này quả thực là phí của trời. Nhưng nghĩ đến việc gương mặt này sắp giúp con trai mình có được việc làm ở nhà máy gang thép, tâm trạng của Lưu Mỹ Hoa lại tốt lên vài phần, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý. Dù mọc trên người ai, cuối cùng chẳng phải cũng đều cống hiến cho nhà bà ta sao. "Chiêu Đệ đúng là người xinh đẹp nhất nhà họ Chu chúng ta, mặc gì cũng đẹp. Bao nhiêu năm nay bác cũng chưa tặng cháu món quà nào, hôm nay phải chọn món con thích mới được. Con thích chiếc nào, bác đều mua cho con." Miệng thì nói để cô tự chọn nhưng thực chất không hề cho Chu Chiêu Đệ cơ hội nào, tất cả đều do một tay Lưu Mỹ Hoa lựa chọn. Sau khi xem bốn năm chiếc váy liền áo, Lưu Mỹ Hoa phát hiện ra Chu Chiêu Đệ mặc chiếc nào cũng đẹp, bèn cầm lấy chiếc rẻ nhất đưa đến trước mặt cô. "Chiếc này hợp với con nhất, chọn chiếc này đi!" Nếu đã mặc gì cũng như nhau, vậy thì không cần thiết phải tiêu thêm tiền thừa. Lưu Mỹ Hoa tính toán rất hay, tiếc là Chu Chiêu Đệ không phải là người dễ dàng cho qua chuyện. Khó khăn lắm mới có cơ hội quang minh chính đại "chặt chém" vợ chồng Chu Quốc một phen, nếu cứ thế bỏ qua, Chu Chiêu Đệ cảm thấy có lỗi với chính những toan tính mà họ dành cho mình. "Bác gái, con không thích chiếc này, con thích chiếc màu xanh nhạt kia cơ." Chu Chiêu Đệ chỉ vào một chiếc váy treo phía sau cô bán hàng. Không cần hỏi giá, Chu Chiêu Đệ cũng biết chiếc váy liền áo cổ bẻ màu trắng, thân váy màu xanh nhạt kia có lẽ là chiếc đắt nhất ở đây. Chất liệu vải mềm mịn, đường cắt may tinh tế, lại còn được treo ở vị trí bắt mắt nhất. Những bộ quần áo xung quanh chiếc váy đều được cô bán hàng đặt cách ra một khoảng, có lẽ là không muốn làm nhăn váy. Nếu chỉ là một chiếc váy giá bình thường thì đâu cần phải làm nhiều đến thế. Quan trọng nhất là chiếc váy này ban nãy Lưu Mỹ Hoa còn chẳng thèm liếc mắt nhìn đến. "Chiêu Đệ, chiếc váy đó không hợp với con đâu, con mặc không đẹp." Khi nhìn rõ chiếc váy mà Chu Chiêu Đệ chỉ, mặt Lưu Mỹ Hoa xanh mét. Nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, bà ta muốn sầm mặt xuống bảo Chu Chiêu Đệ đừng gây sự. Nhưng xung quanh đều là những người ăn mặc tươm tất. Bà ta luôn rất chú trọng hình tượng của mình trong mắt người ngoài, bà ta hiểu rõ trong hoàn cảnh này không thể nổi nóng. Nhưng bảo bà ta chiều theo ý con nhóc chết tiệt Chu Chiêu Đệ này, bà ta cũng không cam lòng. Mấy hôm trước khi dắt Mẫn Mẫn đi dạo phố, bà ta đã để ý chiếc váy này nhưng nó có giá tận mười ba đồng! Gần bằng nửa tháng lương của Lưu Mỹ Hoa rồi, bà ta đương nhiên không nỡ mua. Thấy vẻ mặt muốn cười mà không cười nổi của bà ta, Chu Chiêu Đệ biết mình đã chọn đúng. Cô không cần đẹp cũng chẳng cần chất lượng tốt, chỉ cần đắt. "Bác gái, chẳng phải bác đã nói là con thích cái nào thì bác sẽ mua cho con sao? Bác nói dối con!" Chu Chiêu Đệ cố tình nói lớn hơn, khiến những người mua bán xung quanh đều nghe thấy và đổ dồn ánh mắt về phía này. Cảm nhận được những ánh mắt dò xét đang đổ dồn về phía mình, sắc mặt Lưu Mỹ Hoa càng thêm khó coi nhưng dù khó coi đến mấy, bà ta vẫn phải mỉm cười, không thể mất mặt ở nơi này được. "Chiêu Đệ, tất nhiên là con thích cái nào thì bác mua cái đó nhưng nghe lời bác đi, cái váy kia trông già lắm, con gái trẻ như con mặc vào không đẹp đâu." Nghe vậy, cô nhân viên bán hàng phụ trách quầy này không chút nể nang mà liếc xéo hai người. "Không mua nổi thì nói thẳng là không mua nổi, lại còn chê váy của chúng tôi không đẹp. Tôi thấy nếu hai người không có tiền thì mau đi chỗ khác đi, đừng ở đây ảnh hưởng tôi bán hàng." "Không có tiền còn giả vờ làm đại gia, không mua thì biến nhanh đi." Nhân viên bán hàng thời nay chẳng quan tâm khách hàng có vui hay không, mắng người không chút kiêng dè. Giọng cô ta rất lớn, những người xung quanh hóng chuyện vừa nghe là hiểu ngay có chuyện gì xảy ra. Vẻ ngoài bóng bẩy, sang trọng của Lưu Mỹ Hoa và dáng vẻ nghèo kiết xác của Chu Chiêu Đệ đứng cạnh nhau tạo thành một sự tương phản rõ rệt, mọi người bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về hai người.