Chương 6

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:28:01

Thực ra cũng có thể ký tên nhưng ai bảo bây giờ cô đang là một người mù chữ nổi tiếng chứ! Haizz! Tài năng đầy mình mà không có đất dụng võ, thật là buồn rầu mà! Nhìn con số ba công điểm nằm giữa một hàng dài toàn những người đủ công điểm, nó trông như một viên phân chuột rơi vào bát cháo trắng, vô cùng chướng mắt. Kế toán Hứa vốn định nhắc nhở vài câu nhưng nghe những lời trơ trẽn của Chu Chiêu Đệ, mấy lời định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra cũng chẳng nuốt vào được, sắc mặt càng thêm khó coi, chẳng khác gì hòn than sống. Ông chưa bao giờ gặp một người nào mặt dày như thế, đúng là xưa nay chưa từng có! Chu Chiêu Đệ chẳng quan tâm ông nghĩ gì, ấn dấu tay xong liền thong thả đi về nhà họ Chu. Giờ này mọi người mới tan làm, về nhà còn chưa nấu xong cơm, cô chẳng có gì phải vội. Vừa về đến đầu thôn, từ xa cô đã thấy chiếc xe bò của đội đi đón thanh niên trí thức đã dừng trước cửa nhà dành cho họ. Trên xe, người nào người nấy đều mang theo túi lớn túi nhỏ, lúc này vẫn còn chưa xuống xe. Thời điểm này, thanh niên trí thức mới bắt đầu về nông thôn với số lượng lớn, mọi người vẫn còn cảm thấy mới mẻ và tò mò về người thành phố. Bất chấp sự mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả, nhiều người đã dừng lại xung quanh để xem náo nhiệt. Mấy chuyện hóng náo nhiệt thế này đương nhiên không thể thiếu Chu Chiêu Đệ cô rồi. Tuy không mấy hứng thú với những người thành phố này nhưng Chu Chiêu Đệ lại thích len lỏi vào những nơi đông người, nghe các thím các bác ngồi lê đôi mách cũng là một thú vui. Vừa chen vào đám đông, cô vừa thầm cảm thán trong lòng rằng mình đã sa đọa rồi. Nếu trong tay có điện thoại, muốn hóng chuyện thiên hạ thì đâu cần phải tốn công tốn sức thế này. Đợt thanh niên trí thức lần này đến có tổng cộng sáu người, ba nam ba nữ. Ừm, giới tính cũng khá cân bằng. Khi nhìn những căn nhà đá mà thôn sắp xếp cho mình, sắc mặt ai nấy đều chẳng mấy tốt đẹp. Nữ thanh niên trí thức tên Ngô Thanh Thanh, người đang mặc một chiếc váy hoa màu xanh lam sẫm và đi một đôi giày da màu đen có vẻ mặt đặc biệt khó coi. Giọng điệu của cô ta cũng rất gay gắt, hoàn toàn không có chút ý thức nào của một người mới đến. "Chúng tôi đến đây để hỗ trợ xây dựng nông thôn, là đến để giúp các người, sao các người có thể sắp xếp cho chúng tôi ở một nơi như thế này được?" Ngô Thanh Thanh sống ở thành phố từ nhỏ nên chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ phải ở trong một căn nhà như vậy, cô ta không thể chịu đựng nổi. "Tôi không cần biết, các người phải sắp xếp lại chỗ ở cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ báo cáo ngay lên cấp trên!" "Đúng vậy!" Một người vừa dứt lời, mấy người còn lại cũng xúc động hùa theo. Họ đến đây là để hỗ trợ xây dựng nông thôn, ấy thế mà đám người nhà quê này lại coi họ là dân thành phố nên mới cố tình kiếm cớ để bắt nạt. Sắc mặt của người phụ trách đưa đón là Hứa Hữu Quốc cũng vô cùng khó coi. Trên suốt quãng đường, đám thanh niên trí thức này đã luôn miệng chê bai đủ thứ, từng người một vênh váo tự đắc, chẳng hề hợp tác chút nào. Lúc trông thấy chiếc xe bò của đại đội họ, đám người này còn chê đại đội nghèo kiết xác, Hứa Hữu Quốc đã chịu đựng đủ rồi. Những người thanh niên trí thức cũ đã làm việc cả ngày trời, ai nấy đều mệt lả, chẳng còn hơi sức đâu mà giải thích tình hình nơi đây với mấy người mới đến. Họ chỉ lặng lẽ đứng sang một bên xem kịch vui. Chuyện như thế này họ cũng từng trải qua khi mới đến, dù sao thì thực tế cũng sẽ dạy cho những người này biết điều. Mấy năm nay họ cũng đã quen rồi, năm nào cũng có vài kẻ cứng đầu khó bảo. Cứ đợi người của đại đội dằn mặt họ một phen rồi nói sau cũng không muộn. Chu Chiêu Đệ đứng giữa đám đông nghe các thím các bác chỉ trỏ bàn tán về mấy người trí thức trẻ mới đến, ánh mắt bất giác cũng bắt đầu quan sát bọn họ. Trong sáu người, có đến năm người tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, trừng mắt nhìn người của đội Phục Hưng. Người cầm đầu rõ ràng là nữ đồng chí tên Ngô Thanh Thanh kia. Duy chỉ có một đồng chí nam cúi gằm đầu đứng sau năm người họ, anh mặc một bộ đồ màu đen, chân đi đôi giày vải đế ngàn lớp cũng màu đen, ăn mặc vô cùng giản dị.