Chương 32

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:29:32

Chuyện này thực sự không liên quan đến anh ta, là do hai người phụ nữ kia nổi điên. Anh ta không hề muốn dính dáng đến chuyện mất mặt này. Ngô Thanh Thanh coi trọng nhất là ngoại hình của mình, rất ghét người khác nói cô ta xấu. Trớ trêu thay, Vương Tiểu Bình lại không sợ chết, đến lúc này vẫn còn khiêu khích Ngô Thanh Thanh đang mặt mũi sưng vù, nói một câu không hề biết sợ: "Vốn dĩ cô đã xấu rồi, người thành phố thì hay lắm à! Còn không xinh bằng con nhỏ lười biếng Chu Chiêu Đệ kia." Vì bằng tuổi với Chu Chiêu Đệ, mọi người xung quanh thường đem hai người ra so sánh. Nhìn gương mặt của Chu Chiêu Đệ nhiều rồi, tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô ta tự nhiên cũng được nâng cao. Dù Vương Tiểu Bình không ưa Chu Chiêu Đệ nhưng Ngô Thanh Thanh rõ ràng là không xinh đẹp bằng con nhỏ lười biếng kia nên cô ta đương nhiên cho rằng Ngô Thanh Thanh trông không đẹp. Chu Chiêu Đệ đang đứng trong đám đông hóng chuyện: ... Sao chuyện này lại có thể dính tới mình được nhỉ! Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, Chu Chiêu Đệ vội vàng xua tay phủ nhận: "Tôi vô tội, không liên quan đến tôi, không phải chuyện của tôi." Ánh mắt mọi người dừng lại trên gương mặt có phần diễm lệ của Chu Chiêu Đệ, không khỏi thầm cảm thán trong lòng, cô Ngô thanh niên trí thức đúng là không đẹp bằng Chu Chiêu Đệ thật. Nhưng mọi người cũng ngay lập tức nhớ ra cô lười biếng và không đáng tin cậy đến mức nào rồi vội vàng dời ánh mắt đi. Những việc cô đã làm khiến giá trị nhan sắc của cô trong lòng mọi người tụt dốc không phanh. Xinh thì có xinh nhưng lười quá, không phải người của gia đình, chẳng có ích gì. Vì Vương Tiểu Bình đã che giấu một phần sự thật nên cuối cùng đại đội trưởng cũng không hỏi rõ được rốt cuộc ai ra tay trước và tại sao lại đánh nhau. Ông đành phạt cả ba thủ phạm chính, bắt họ đi dọn chuồng heo trong một tháng. Còn bà cụ Vương, xét thấy bà chỉ vì muốn bảo vệ Vương Tiểu Bình và cũng chưa kịp gây ra đại loạn gì nên lần này cho qua. Bà cụ Vương vốn còn định nhân cơ hội bắt Ngô Thanh Thanh và những người kia bồi thường một ít tiền nhưng đại đội trưởng đâu có nuông chiều bà ta. Dù không thích đám thanh niên trí thức này nhưng ông xử sự công bằng, thẳng thừng gạt phắt ý định của bà cụ Vương. Sự việc được giải quyết, màn kịch vui cũng tan, Chu Chiêu Đệ mãn nguyện đi về nhà. Mấy thanh niên trí thức này đúng là toàn nhân tài, từ khi họ đến, cuộc sống ở đội sản xuất dường như cũng trở nên thú vị hơn nhiều. Chu Chiêu Đệ giấu chiếc bao tải chứa đầy "bảo bối" vào bụi cỏ sau nhà họ Chu, sau khi xác nhận không ai có thể phát hiện mới vòng ra phía trước, đẩy cửa bước vào. "Chiêu Đệ về rồi à, mau lại đây, hôm nay bà nội làm món ngon, chỉ đợi con thôi đấy!" Ôi chao, bà sói đến rồi. Vừa đặt chân vào cổng, giọng nói ngọt ngào của Lý Nhị Ni đã vang lên ngoài sân. Bà ta cũng đứng bật dậy từ bàn ăn, đon đả chào đón Chu Chiêu Đệ về nhà. Ừm, quả nhiên không ngoài dự đoán, bà Sói đến bắt trẻ con rồi đây! Bà ta giả vờ hiền từ bước đến bên cạnh Chu Chiêu Đệ, đưa tay ra định kéo tay cô nhưng đã bị Chu Chiêu Đệ nghiêng người né mất. Nụ cười trên mặt Lý Nhị Ni cứng đờ nhưng bà ta nhanh chóng trở lại bình thường. "Chắc con mệt rồi, mau lại ăn cơm đi nào!" Cả nhà họ Chu đều đã ngồi quanh bàn ăn, trên bàn bày đầy thức ăn nhưng chưa ai đụng đũa, rõ ràng là đang đợi cô. Chuyện này trước nay chưa từng có, xác suất xảy ra còn hiếm hơn cả mặt trời mọc ở đằng Tây. Cộng thêm thái độ của Lý Nhị Ni, Chu Chiêu Đệ biết ngay món quà cô đặc biệt chuẩn bị cho họ sắp có dịp được trao đi rồi. Thấy mẹ mình thì niềm nở dỗ dành Chu Chiêu Đệ, mà con bé lại không biết điều, Chu Thái liền sa sầm mặt mắng: "Còn ra thể thống gì nữa, mày xem có nhà con gái nào giờ này mới về không? Lại còn để cả nhà phải nhịn đói chờ mày, còn không mau lết xác lại đây!" Chẳng làm tròn trách nhiệm của một người cha nhưng lại rất thích dùng quyền của một người cha, thật nực cười! "Ôi chao! Đúng là ông trời có mắt, hôm nay trong bữa cơm mà mọi người còn nhớ nhà họ Chu này có một người như con. Thật mong ông trời cứ mãi sáng mắt như thế này quá." Chu Chiêu Đệ vừa cười vừa đi đến bên bàn ăn, giọng điệu mỉa mai thành công khiến tất cả người lớn ở bàn ăn đều sầm mặt.