Chương 45

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

Ngã Tưởng Đương Phòng Đông 01-10-2025 14:30:41

Lưu Mỹ Hoa tức đến điên người, đến lúc Chu Chiêu Đệ nói muốn đi vệ sinh cũng chẳng thèm để ý, mặc kệ cô tự đi một mình. Bà ta nghĩ một đứa nhà quê lớn lên ở nông thôn vào thành phố được mấy lần như cô chắc chắn không tìm được nhà vệ sinh, Lưu Mỹ Hoa muốn cô phải bẽ mặt để hả cơn tức trong lòng. Nhưng tính toán của bà ta đã sai, chẳng có chuyện xấu hổ nào mà bà ta mong đợi xảy ra với Chu Chiêu Đệ cả. Cả ngày hôm nay, tim Lưu Mỹ Hoa như rỉ máu. Nhìn Chu Chiêu Đệ đã tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới tinh, Lưu Mỹ Hoa đau đớn khôn nguôi. Không chỉ chiếc váy, mà đôi giày da dưới chân Chu Chiêu Đệ cũng là loại đắt nhất trong cửa hàng. Cả bộ đồ này của Chu Chiêu Đệ đã ngốn của Lưu Mỹ Hoa hơn một tháng lương. Chiếc váy liền cổ bẻ màu xanh nhạt tôn lên vòng eo thon gọn, đôi tất trắng tinh, đôi giày da nhỏ nhắn sạch bóng, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài toàn là đồ mới mua, toàn là tiền của Lưu Mỹ Hoa bà ta. Nếu những thứ này mua cho Mẫn Mẫn, Lưu Mỹ Hoa đã chẳng đau lòng đến thế. Càng nhìn Lưu Mỹ Hoa càng tức. Bà ta thầm quyết trong lòng, đợi xong việc, những thứ này nhất định phải giữ lại. Đồ tốt thế này cho con bé nhà quê cục mịch này mặc đúng là lãng phí. Sau khi tắm xong, thay quần áo mới, Lưu Mỹ Hoa còn đặc biệt trang điểm cho Chu Chiêu Đệ. Nhìn cô gái xinh đẹp mơn mởn trước mắt, tâm trạng Lưu Mỹ Hoa khá hơn một chút, lòng tự tin vào chuyện sắp làm hôm nay cũng dâng cao. Lúc đưa người về nhà đã là sáu, bảy giờ tối, giờ này mọi người đều đang bận rộn nấu cơm tối trong nhà, ngoài đường cũng vắng người. Khi Chu Chiêu Đệ theo sau Lưu Mỹ Hoa bước vào nhà, trên bàn ăn đã ngồi chật kín người. Chu Quốc trong bộ dạng bảnh bao ra vẻ trí thức, đang tươi cười gật đầu khom lưng nói gì đó với mấy người trên bàn ăn. Vẻ mặt của Chu Kiến Quân y hệt như cha mình. Nghe tiếng động ở cửa, thấy Lưu Mỹ Hoa đã đưa người về, Chu Quốc vội vàng đứng dậy, tươi cười vẫy tay gọi hai người lại gần. "Chỉ đợi hai người thôi, mau qua đây ăn cơm nào." Tiếng gọi này vừa cất lên, tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía hai người đang đứng ở cửa. Lưu Mỹ Hoa nở một nụ cười phải phép, tỏ ra vô cùng thân mật kéo tay Chu Chiêu Đệ đến bên bàn ăn. Đến bàn ăn, Lưu Mỹ Hoa cười một cách nịnh nọt, chào hỏi mọi người: "Chào các vị lãnh đạo, hôm nay mời được các vị lãnh đạo đến dùng bữa thật là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi." Tiếp đó, bà ta bắt đầu giới thiệu những người trên bàn cho Chu Chiêu Đệ: "Đây là Bí thư Nhậm của nhà máy dệt, Phó giám đốc Lâm của nhà máy gang thép, Chủ nhiệm Trần của văn phòng nhà máy gang thép và còn có Thư ký Bạch của Bí thư Nhậm." "Thưa các vị lãnh đạo, đây là cháu gái tôi, Chiêu Đệ, xin nhờ các vị lãnh đạo chiếu cố nhiều hơn." "Chiêu Đệ, mau rót rượu cho các lãnh đạo đi." Nói xong, thấy Chu Chiêu Đệ vẫn đứng trơ ra như khúc gỗ, Lưu Mỹ Hoa thầm tức giận, dùng tay huých vào lưng cô. Nghe thấy thân phận của những người trong phòng, Chu Chiêu Đệ có chút kinh ngạc. Không ngờ vợ chồng Chu Quốc lại mời được những người này. Phải biết rằng ở huyện An Dương này, họ đều được coi là những nhân vật lớn. Chu Chiêu Đệ kín đáo liếc nhìn Chủ nhiệm Trần của văn phòng nhà máy gang thép, liền hiểu ra ai là người đứng sau giật dây chuyện này. Vị này chính là bố vợ tương lai của Chu Kiến Quân. Vở kịch đã đến lúc mở màn, Chu Chiêu Đệ vô cùng phối hợp diễn tròn vai của mình. Cô run rẩy cầm chai rượu trên bàn lên, bắt đầu lần lượt rót rượu cho họ, ra vẻ vô cùng nhút nhát, sợ sệt. Một người như vậy, trong mắt những kẻ này, có lẽ dù bị bắt nạt cũng rất dễ giải quyết. Bí thư Nhậm bụng phệ híp mắt nhìn Chu Chiêu Đệ đang rót rượu từ trên xuống dưới, trong mắt ánh lên vẻ hài lòng rồi quay sang Chu Kiến Quân đang ăn mặc bảnh bao, ngồi ngay ngắn bên cạnh Chu Quốc, cười nói: "Tiểu Chu, con trai cậu trông hoạt bát đấy. Chắc vẫn đang đi học à?" Chu Quốc vội vàng cười đáp: "Cháu nó vừa tốt nghiệp cấp ba, đang tìm việc ạ. Thằng bé này học ở trường thành tích rất tốt, được nhiều thầy cô khen đó anh." "Có nhiều nhà máy tranh nhau muốn nhận nhưng thằng bé này chí cao khí ngạo, đều từ chối cả. Ai ở huyện An Dương này mà không biết dưới sự lãnh đạo của các vị, nhà máy tốt nhất chính là nhà máy gang thép và nhà máy dệt, thằng bé chỉ muốn chờ nhà máy tuyển người để thi vào. Đến lúc đó mong các lãnh đạo chiếu cố cho cháu nhé."