Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
Ngã Tưởng Đương Phòng Đông01-10-2025 14:30:58
Cú cào này vốn dĩ nhắm thẳng vào mặt Chu Chiêu Đệ.
Chu Mẫn Mẫn vốn đã vô cùng ghen tị với gương mặt của Chu Chiêu Đệ, cô ta đã không biết bao nhiêu lần nghe người khác so sánh ngoại hình của mình với cô.
Hủy hoại nó, hủy hoại gương mặt này đi, Chu Chiêu Đệ sẽ không bao giờ so sánh được với cô ta nữa.
"Á!"
Trên mặt bí thư Nhậm nhanh chóng xuất hiện mấy vệt cào đỏ rực, chỗ nào dùng sức mạnh hơn còn rỉ cả máu tươi.
Cảnh tượng này dọa cả nhà ba người Chu Quốc ngây người ra.
Trong lòng chỉ còn lại hai chữ: Toang rồi.
Chu Kiến Quân vội chạy tới ôm lấy Chu Mẫn Mẫn đang phát điên: "Chu Mẫn Mẫn, em điên rồi à? Bình tĩnh lại đi, nhà đang có khách, đừng quậy nữa."
"Mau xin lỗi bí thư Nhậm đi."
Chu Quốc và Lưu Mỹ Hoa vội vàng chạy đến bên cạnh bí thư Nhậm, đỡ ông từ dưới đất dậy.
"Bí thư Nhậm, ngài không sao chứ!"
Bí thư Nhậm phải chịu tai bay vạ gió liền đẩy mạnh hai người ra: "Hai người cút đi cho tôi!"
Bây giờ ông chỉ muốn đánh chết cặp vợ chồng này!
Mặt Chu Kiến Quân đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Mẫn Mẫn, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta.
Sau khi bị bí thư Nhậm đẩy ra, Chu Quốc chỉ đành nhìn cô con gái đang phát điên của mình, trầm giọng quát lớn: "Chu Mẫn Mẫn, đừng quậy nữa, không thấy nhà có khách à? Mau xin lỗi các lãnh đạo đi."
Cả Chu Quốc và Lưu Mỹ Hoa đều rất rõ tính cách của con gái mình, biết đứa trẻ này không có tâm cơ, chỉ là bị gia đình chiều chuộng quá mà hư.
Họ sợ sau khi con bé biết chuyện này sẽ không biết nặng nhẹ mà đi rêu rao khắp nơi nên mới giấu giếm, tìm cớ cho nó ra ngoài.
Ai mà ngờ hôm nay nó lại đột ngột trở về.
Nhìn thấy vết thương trên mặt bí thư Nhậm, lòng của hai vợ chồng Chu Quốc lạnh ngắt.
Lúc này, Chu Mẫn Mẫn nào có nghe lọt tai lời người nhà nói, cô ta chỉ biết rằng vì con tiện nhân Chu Chiêu Đệ kia mà người cha và người anh trai vốn luôn cưng chiều mình lại lớn tiếng mắng mình.
Trong lòng lập tức càng thêm tủi thân cũng càng thêm tức giận.
Chu Chiêu Đệ dám nhân lúc cô ta không có nhà để cướp đi những thứ thuộc về mình ư, đừng có mơ.
Chu Kiến Quân không ngờ sức của Chu Mẫn Mẫn lại lớn đến vậy, cô ta vậy mà lại giãy được ra khỏi vòng tay anh ta, vớ lấy cây chổi dựng ở góc tường rồi lao vào đánh Chu Chiêu Đệ một cách điên cuồng.
"Đồ không biết xấu hổ, tao cho mày cướp đồ của tao này, tao đánh chết mày! Đánh chết mày!"
Chu Mẫn Mẫn đánh một trận hả hê, nhìn Chu Chiêu Đệ bị mình đánh cho phải chạy trốn khắp nơi, trong lòng càng thêm khoái trá.
Đồng thời, nhìn mấy người đàn ông đang che chắn trước mặt Chu Chiêu Đệ lại càng thêm ngứa mắt, lực quất chổi càng mạnh hơn.
"Để xem chúng mày che chở cho nó thế nào, tao đánh chết cả chúng mày!"
Bí thư Nhậm và mấy người kia: ...
Con mụ chằn tinh này nhìn cho rõ đi, ai che chở cho nó chứ, rõ ràng là nó tự chui ra sau lưng bọn này mà.
Mặc cho mấy người né tránh thế nào, Chu Chiêu Đệ đều có thể nấp được sau lưng họ.
Nghe tiếng la hét thảm thiết của những người trong phòng, nụ cười trên mặt Chu Chiêu Đệ càng lúc càng tươi. Cô luồn lách trong đám đông, cố gắng "ban mưa móc cho đều", không để ai bị sót một phát chổi nào.
Mà kể ra đám người thành phố này được nuông chiều sướng quá cũng thành vô dụng, trong phòng có bao nhiêu gã đàn ông to xác mà không khống chế nổi một Chu Mẫn Mẫn.
Nhất là gã thư ký kia, định xông lên giữ Chu Mẫn Mẫn lại thì bị cô ta tung một cước đá văng xuống gầm bàn.
Trong phòng gà bay chó sủa, thấy Chu Mẫn Mẫn sắp hết sức, Chu Chiêu Đệ lập tức đưa tay lên che mặt, khóc lóc nói: "Bác cả, chị Mẫn Mẫn đáng sợ quá, chị ấy muốn đánh chết con kìa!"
"Bác ơi, con không muốn chết, con là đứa con duy nhất của bố mẹ con, nếu con chết rồi thì họ biết làm sao? Họ còn đang đợi con về già phụng dưỡng mà."
"Bác ơi, con không muốn chết, con đi trước đây hu hu hu."
Nói xong, cô vừa khóc vừa lao ra khỏi cửa, thoáng cái đã biến mất trong màn đêm.
Lưu Mỹ Hoa lúc này mới sực tỉnh, muốn giữ người lại nhưng đã bị Chu Mẫn Mẫn chặn đường. Đợi đến khi bà ta thoát khỏi Chu Mẫn Mẫn chạy ra ngoài thì đã chẳng còn thấy bóng người đâu nữa.