Giản Ninh vừa đặt chân tới nơi, lập tức nhìn thấy mấy người lính điều khiển cơ giáp to lớn đang lượn qua lượn lại, tay cầm vũ khí, phân loại xác dị thú như đang dọn hàng tồn kho sau bão.
Lần đầu tiên nhìn thấy cơ giáp tận mắt, Giản Ninh không khỏi há hốc. Khác xa tưởng tượng, mấy con "robot" này to khủng bố, bước đi nặng nề, đứng cạnh đống dị thú nhìn cực kỳ ngầu, như bước ra từ phim điện ảnh bom tấn.
Nhưng cũng chính vì thế, cô không dám manh động. Với trình độ công nghệ hiện tại, mấy bộ cơ giáp đó kiểu gì cũng gắn cả đống cảm biến hồng ngoại, hễ động đậy lạ là kêu như còi báo cháy. Mà cô, với dáng vẻ lén lút như mèo hoang vờ dạo chơi, đang là tiêu điểm cực kỳ khả nghi.
Vậy nên, Giản Ninh giả vờ như đang đi hóng gió, lòng thầm rủa cái đống xác thú thối hoắc này mà mặt vẫn cố cười tươi như hoa, vừa đi vừa lia mắt săm soi.
Lợn rừng, trâu rừng, sơn dương. Tuy hình dạng có hơi dị dị, nhưng dựa vào đặc điểm cốt lõi thì Giản Ninh vẫn nhận ra được đây là mấy "anh bạn quen thuộc" trong sách sinh học.
Cô nuốt nước bọt. Nếu thật sự có thể xử lý được đống thịt này thành đồ ăn được, thì tương lai không lo đói nữa rồi.
Giờ chỉ còn một vấn đề là làm sao ăn trộm một ít mà không bị bắt sống.
Vừa nghĩ, Giản Ninh vừa chậm rãi đi dạo vòng quanh sân. Tốc độ của cô dần chậm lại một cách vô thức, ánh mắt thì dính chặt vào đống nguyên liệu sống.
Cô không biết rằng, từ bên trong một bộ ky giáp đang tuần tra, có người đã nhận ra ánh nhìn đói khát như sói con mùa đông của cô gái nhỏ.
Dù gì cũng là quân nhân, lại đóng quân ngay tuyến đầu, mấy chuyện nhạy cảm thế này phản ứng chắc chắn phải nhanh hơn người thường.
Huống chi, người khác nhìn xác dị thú thì hoặc là tò mò, hoặc là sợ hãi, ghê tởm. Chỉ riêng Giản Ninh là nhìn bằng ánh mắt giống như đang đứng trước một quầy thịt nướng.
Cái ánh mắt nóng rực ấy khiến người điều khiển cơ giáp phải nhìn cô thêm mấy lần, trong lòng nổi lên chút tò mò.
Vì vậy, khi Giản Ninh đi đến vòng thứ mười, vòng nào cũng giả vờ tản bộ hóng gió nhưng mắt thì như dán keo lên đống xác, người kia cuối cùng cũng điều khiển cơ giáp tiến lại gần.
"Cô là... Ơ là cô sao?"
Giản Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy một bộ cơ giáp cao đến mức có thể che cả bầu trời đang đứng sừng sững trước mặt mình, bóng râm bao phủ toàn thân cô như thể bị UFO bắt cóc đến nơi.
Nghe thấy câu chào có phần bất ngờ kia, cô hơi nhíu mày.