Người quen à?
Còn chưa kịp nhận ra, đối phương đã mở buồng điều khiển, nhảy khỏi cơ giáp với động tác gọn gàng như phim hành động, đứng ngay trước mặt cô.
"Cô còn sống thật à?"
Câu chào này có phần không đúng quy trình thì phải.
Anh lính kia rõ ràng cũng nhận ra mình hỏi hơi vô duyên, nên gãi đầu cười ngượng:
"À, xin lỗi, là lúc trước cô lao vào giữa đàn dị thú cứu người ấy, tôi là người lái cơ giáp kéo cô ra ngoài đó. Hồi đấy cô bị thương nặng quá, chúng tôi tưởng là..."
Dù không nói tiếp, Giản Ninh cũng hiểu. Tưởng là cô đi đời nhà ma rồi.
Cô nhún vai, gật đầu nhàn nhạt:
"Gặp may thôi, mạng lớn."
Dù sao cũng chẳng thể bảo người ta: "Tôi xuyên thư đấy, không chết được đâu."
Người lính nghe cô đáp vậy thì lập tức xác nhận là không nhận nhầm người, liền cười tươi rói, vẻ mặt như vừa bắt được đồng hương nơi đất khách quê người.
"Haha, ở khu 13 này, cô đúng là có gan thật đấy. Tôi tên là Ngô Diệp, đội trưởng đội mười bảy, quân khu số ba của Liên bang."
Tự giới thiệu luôn rồi.
Giản Ninh nhìn gương mặt kia nụ cười có vẻ thật lòng, không thấy giả tạo liền khẽ gật đầu:
"Giản Ninh, quân khu 13."
Quân khu 13 vốn dĩ chẳng có quy củ nghiêm ngặt gì cho cam, nói trắng ra là một cái ổ quân sự hoang dã phân đội hay biên chế gì đó, đều là mây bay. Ai làm gì thì làm, miễn đừng gây nổ kho đạn là được.
Ngô Diệp vừa nghe Giản Ninh tự giới thiệu, lập tức vỗ bốp một cái lên vai cô, cười hề hề:
"Sao? Hôm nay rảnh rỗi tới chơi hay sao đấy?"
Ánh mắt Ngô Diệp vô tình liếc theo hướng Giản Ninh đang nhìn, vừa khéo dừng lại ở đống xác dị thú nằm xếp hàng ngay ngắn như chờ đi thiêu xác.
Thế là lập tức hiểu ra còn chưa kịp hỏi, đã bật cười ha hả:
"Gớm, sao thế? Nhìn đám này mà hận đến mức muốn nghiền xương thành tro à?"
Giản Ninh nghe vậy, đầu óc xoay nhanh như chớp, lập tức nhận ra câu nói vừa rồi của Ngô Diệp không hề đơn giản. Người này tám phần mười là nghe ra được ý định "mượn ít nguyên liệu" của cô rồi.
Nghĩ đến đây, Giản Ninh cũng không giấu diếm nữa, thu ánh mắt lại, cười nói thẳng:
"Có cách nào lấy một khối mà không bị ai phát hiện không?"
Ngô Diệp không đáp ngay, chỉ nhún vai một cái như chuyện ấy dễ như ăn cháo:
"Lấy một miếng thì chẳng sao, nhưng đừng có làm lộ liễu quá. Chỗ này dẫu sao cũng còn vài cái quy củ ngầm. Cứ đúng thời điểm là ổn."
Nói rồi, Ngô Diệp ghé sát lại, cười gian gian như đồng phạm:
"Tối nay nhé, chờ mọi người đi ngủ hết, cô ra sau sân huấn luyện tìm tôi."
Lời còn chưa dứt, Giản Ninh đã hiểu.