Ngô Diệp nghe vậy lập tức rên rỉ một tiếng thê lương:
"A? Vậy mấy ngày tới chúng ta biết ăn gì bây giờ? Tôi cảm giác mình sẽ đói chết mất."
Giản Ninh không hề tỏ ra thương cảm, đáp trả không chút lưu tình, lạnh lùng như gió thu cuốn sạch lá vàng:
"Trước khi gặp tôi, cậu sống kiểu gì thì bây giờ cứ sống kiểu đó tiếp đi."
Dựa vào đã từng được ăn qua món Giản Ninh nấu, ai mà còn muốn quay về cái đống "dầu máy hóa học" gọi là dịch dinh dưỡng cơ chứ?
Thế nhưng nhìn vẻ mặt cứng rắn không lay chuyển của Giản Ninh, Ngô Diệp cũng chẳng còn cách nào khác. Cậu đành mở quang não, nhắn dồn dập cho hai tên bạn thân là hai kĩ sư cơ giáp thúc giục họ nhanh chóng chế tạo xong mớ đồ làm bếp mà Giản Ninh đã đưa bản vẽ.
Đứng một bên nãy giờ vẫn im lặng, Chúc Trì Diệu nghe Giản Ninh nói mà khẽ gật đầu trầm tư. Xem ra phải nghiêm túc đốc thúc đám kia hoàn thành thiết bị và thu thập nguyên liệu sớm thôi.
Ăn khoai lang rồi, cũng coi như tạm thời thỏa mãn cơn thèm, Giản Ninh cùng Chúc Trì Diệu chào tạm biệt Ngô Diệp để rời đi.
Dù sao thì quân khu 3 cũng không giống khu 13, buổi chiều bọn họ còn phải tập hợp để huấn luyện.
Nhìn Ngô Diệp ánh mắt đầy lưu luyến, Giản Ninh thở dài, tìm một bãi đất bằng phẳng gần đó ngồi xuống. Cô mở quang não, bắt đầu soạn kế hoạch huấn luyện cho Chúc Trì Diệu.
Đã quyết định nhận Chúc Trì Diệu đi theo, với tính cách cầu toàn gần như mắc bệnh của mình, Giản Ninh đương nhiên sẽ nghiêm túc sắp xếp bài bản cho người hầu tạm thời này.
Cũng may, ở kiếp trước cô từng trải qua không ít khóa huấn luyện đặc biệt, nên việc lập kế hoạch huấn luyện đối với cô mà nói cũng không phải chuyện quá khó.
Trong khi Giản Ninh ngồi một bên chăm chú thao tác trên quang não, thì Chúc Trì Diệu lại im lặng đứng cạnh, ánh mắt không rời khuôn mặt cô, đầy sự chuyên tâm và tĩnh lặng.
Chúc Trì Diệu đã ở khu 13 đủ lâu để từng gặp rất nhiều người mới được đưa đến đây. Thời gian trôi đi, loại cảnh tượng đó cũng trở nên quá đỗi quen thuộc với anh.
Ngày Giản Ninh mới đến khu 13, dáng vẻ cúi đầu nắm chặt gấu áo, cả người trông yếu đuối như thể chỉ cần một cơn gió cũng cuốn đi được khiến cho nhóm người đến tiếp đón, trong đó có cả Chúc Trì Diệu, vừa nhìn qua đã lập tức mất hết hứng đánh giá.
Dù là khu vực không ai quản lý, nhưng cuối cùng kẻ mạnh làm vua vẫn là chân lý bất biến trong toàn bộ tinh hệ.