Phía sau sân huấn luyện lúc này vắng như chùa bà Đanh, ngoài mấy đống xác dị thú nằm rải rác như bị vứt đi, chẳng có lấy một bóng người.
Ngay khi Giản Ninh vừa tới gần, một giọng nói quen quen vang lên từ một góc tối:
"Ê, Giản Ninh, bên này nè. Lại đây."
Ngó theo tiếng gọi, đúng là Ngô Diệp, người hẹn cô "trộm thịt" hồi ban sáng.
Ban ngày còn nghiêm túc nghiêm chỉnh trong bộ quân phục lái cơ giáp, giờ đây cậu đã thay đồ đen kín mít, dáng vẻ có chút giống trộm cắp nhưng lại không thể ghét được.
Giản Ninh suýt nữa bật cười thành tiếng. Cái tên này nếu không làm binh sĩ mà chuyển nghề sang tình báo hoặc trộm thì đúng là phí phạm khí chất quá rồi.
Giao diện 360 độ đổi phong cách không báo trước này đúng là vũ khí sinh tồn cực mạnh.
Ngô Diệp không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, chỉ tưởng cô bị vẻ ngoài đen toàn tập của mình dọa cho đơ người. Cậu cười hề hề, giải thích:
"Hehe, đi làm chuyện xấu thì cũng phải hóa trang chút chứ đúng không? Cho có không khí."
Nói xong, Ngô Diệp còn chìa ra một chiếc áo khoác đen mới tinh, đưa cô:
"Áo mới đấy, dùng đỡ nha."
Giản Ninh nhìn áo, im lặng vài giây, rồi cũng không khách sáo mà nhận lấy khoác lên người. Lạnh thật mà.
Ngô Diệp hào hứng bước tới, vừa đi vừa hỏi:
"Sao, tính xả hận kiểu gì đây? Đáng tiếc mấy con dị thú cắn cô lúc trước tôi bắn tan xác mất rồi, chứ không thì tha cả đàn về cho cô đập từng con một cũng được."
Giản Ninh đã nhắm mục tiêu từ ban ngày. Cô giơ tay chỉ về phía một con dê dị thú nằm cách đó không xa, trông có vẻ còn khá nguyên vẹn:
"Con kia đi."
Ngô Diệp gật đầu cái rụp:
"Được, cô đứng đó chờ, tôi bắt nó lại cho."
Vừa dứt lời, cậu liền giơ tay lên cổ, chạm vào một món trang sức trông như chiếc vòng nhỏ. Trong tích tắc, toàn thân Ngô Diệp bị một lớp chất lỏng kim loại sáng lấp lánh bao phủ, nhanh chóng định hình thành một bộ giáp nhẹ gọn gần giống cơ giáp mini.
Giản Ninh tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt sáng rực như đứa trẻ thấy đồ chơi công nghệ cao.
Ngô Diệp cười khoái chí giải thích:
"Đây là ngoại giáp cá nhân, gọi là xương vỏ từng binh sĩ. Cơ giáp lớn thì tốn nhiều năng lượng, chỉ dùng lúc ra chiến trường thôi. Bình thường chúng tôi vẫn dùng cái này để xử lý mấy việc nhỏ lẻ."
Nói rồi, không để cô thắc mắc thêm, Ngô Diệp vèo một cái đã đến cạnh con dê dị thú, xách nó như xách gà, lôi nguyên con về, vô cùng nhẹ nhàng và thành thục:
"Xong rồi, cô muốn xử lý nó kiểu gì? Kiếm chỗ kín đáo một chút đi."
Giản Ninh nhìn con dê nặng cả trăm ký nằm phịch dưới đất, gật đầu:
"Được. Dẫn tôi đến chỗ nào khuất khuất tí tôi còn phải làm thịt."
Ngô Diệp: "..."
Thôi xong. Cậu tưởng cô muốn nghiền xương kẻ thù, hóa ra là thiệt sự muốn nấu lẩu dê đêm nay luôn à?