Không nhịn được, Ngô Diệp lặng lẽ xê dịch lại gần, ngồi xuống cạnh Giản Ninh. Ánh mắt cậu lướt qua lại giữa xiên thịt và gương mặt tỉnh bơ như chưa có chuyện gì của Giản Ninh, như thể đang cân nhắc xem cô có thực sự nghiêm túc không hay là đang đùa mình.
Giản Ninh hoàn toàn không để tâm tới ánh nhìn dò xét kia. Cô chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào đống lửa, tỉ mỉ điều chỉnh khoảng cách nướng thịt.
Vào thời đại hiện đại hóa quân sự, ngay cả khi tác chiến ngoài trời, hậu cần tối thiểu cũng có nồi niêu xoong chảo đầy đủ. Tình cảnh hiện tại tự tay nhóm lửa, dựng giá nướng tạm bợ, nướng thịt như đi picnic thời nguyên thủy thật ra cũng đã rất lâu rồi cô không trải nghiệm lại.
Bởi vậy nên dù là Giản Ninh cũng hơi hồi hộp, sợ nướng quá tay hay chưa đủ lửa thì phí cả một con dê.
May thay, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Khi hương thơm nức mũi tỏa ra càng lúc càng đậm, Giản Ninh cuối cùng cũng lấy xiên thịt đầu tiên xuống khỏi lửa.
Dù vậy, xiên này cô không định ăn. Cô quay sang đưa cho Ngô Diệp:
"Thử xem đi?"
Thật ra, điều kiện hiện giờ khá hạn chế. Tuy có đào được vài củ khoai, nhưng để làm thịt dê đậm vị, có mùi thơm ngọt như thường ngày thì còn lâu. Bởi vậy Giản Ninh vốn cũng không kỳ vọng nhiều đây chỉ là "nếm thử" để thăm dò mà thôi.
"Giản Ninh, cô chắc là không lừa tôi đó chứ?" Ngô Diệp tay cầm xiên thịt, vừa sợ vừa thòm thèm.
Giản Ninh chỉ vào mặt mình, còn đang lấm lem vì mổ dê và nhóm lửa:
"Tôi rảnh đến mức vì trêu cậu mà biến mặt mình thành bản đồ thế này à? Nhìn chẳng khác gì dân chạy nạn từ hành tinh nào rơi xuống."
Suýt chút nữa thì quên thời đại này đến cả mèo cưng còn hiếm, đừng nói là dân chạy nạn nuôi mèo.
Thấy Ngô Diệp vẫn còn do dự, ánh mắt lấp lánh mà tay run run như sắp chọn nhầm môn thi đại học, Giản Ninh không nói nhiều, dứt khoát lấy ra hai ống dược tề ném xuống đất:
"Thuốc giải độc loại xịn, nếu có chuyện gì thì dùng. Tôi đưa cậu đến trung tâm y tế sau."
Ngô Diệp nhìn hai ống thuốc lại nhìn xiên thịt rồi ngẩng lên nhìn Giản Ninh.
Nhưng cuối cùng, bản năng sinh tồn cũng không chống lại được mùi thịt thơm đến chảy nước mắt.
Ngô Diệp cắn răng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu như tráng sĩ lên đoạn đầu đài, rồi cắn một miếng thật nhỏ.
Miếng đầu tiên hơi bé, còn chưa kịp cảm nhận gì nhiều thì miếng thịt đã tan chảy trong miệng, mềm đến mức chẳng cần nhai nhiều, vị ngọt nhẹ của mỡ hòa lẫn với hương thịt tươi vừa đủ, để lại một lớp dầu thơm béo dìu dịu nơi đầu lưỡi.