Bảo một kỹ sư chế tạo giáp chiến chính hiệu tới giúp nhóm họ làm giá nướng thịt dê?
Giản Ninh trong phút chốc cảm thấy đầu óc như muốn ngừng hoạt động. Cảm giác này, chả khác nào gọi nhóm nghiên cứu vũ khí hạt nhân quốc phòng về nhà sửa sóng TV.
Thật sự là lấy đại bác bắn muỗi.
Còn chưa kịp mở miệng từ chối, Giản Ninh bỗng cảm thấy trong góc sáng phía đối diện có gì đó khẽ lóe lên như thể vừa có một bóng người vụt qua.
Phản xạ gần như bản năng, cô lập tức đứng bật dậy, giật lấy xiên thịt còn chưa nướng xong trong tay Ngô Diệp rồi lao về phía đó.
"Ai đó?"
Đừng tưởng lúc nãy Giản Ninh ngồi trước đống lửa là dáng vẻ lười biếng, không quan tâm sự đời. Thực ra, toàn thân cô từ lâu đã căng như dây đàn, thần kinh kéo đến cực hạn. Vừa phát hiện điều bất thường, cả người cô bật dậy như một con báo săn, vút đi không chút do dự.
Cử động dứt khoát, phản ứng cực nhanh, còn có bản năng nhạy bén khiến Ngô Diệp một binh lính đã tốt nghiệp khóa điều khiển cơ giáp chiến đấu cũng phải sững người.
Tất nhiên, nếu so về sức mạnh hay tốc độ, Giản Ninh chẳng thể so được với đám binh sĩ thường xuyên sử dụng cơ giáp chiến đấu như họ.
Nhưng điều khiến Ngô Diệp kinh ngạc chính là Giản Ninh không có bất kỳ thiết bị hỗ trợ nào. Không giáp tăng lực, không vũ khí phụ trợ, hoàn toàn chỉ dựa vào thể chất bản thân mà vẫn có thể phản ứng nhạy bén và lao đi nhanh đến vậy.
Phải nói, cô gái này quả thực rất không đơn giản.
Bình thường mà nói, so với khả năng thể chất và tốc độ của lính tinh nhuệ như anh, thì Giản Ninh còn kém xa. Nhưng Ngô Diệp hiểu rõ Giản Ninh không có tinh thần lực, không thể điều khiển cơ giáp, cũng không thể mặc bộ khung ngoài hỗ trợ như binh lính thông thường.
Vậy mà cô vẫn có thể đạt đến mức đó chỉ bằng thể năng tự nhiên.
Cẩn thận mà nghĩ lại Ngô Diệp cảm thấy chính mình đúng là còn non thật.
Thấy Giản Ninh gần như hóa thành một cơn gió lao đi mất dạng, Ngô Diệp cúi đầu nhìn xiên thịt dê đang dở dang trong tay mình, cắn răng một cái đầy đau khổ, cuối cùng vẫn là không nỡ bỏ cắn thêm một miếng to cho đỡ thèm, rồi mới vội vã đặt lại phần còn lại lên giá nướng, co giò đuổi theo.
Người trốn trong góc kia rõ ràng cũng không ngờ Giản Ninh lại phản ứng nhanh đến thế. Chưa kịp nhúc nhích đã bị chặn đường ngay. Nhưng hắn cũng không hoảng, ngược lại rất bình tĩnh ngồi phệt xuống tại chỗ, ra vẻ ngây thơ vô tội.