Cô nghiêng đầu nhìn Chúc Trì Diệu người vẫn còn túm chặt tay áo cô chưa buông rồi nhẹ giọng hỏi:
"Muốn học không?"
Chúc Trì Diệu gật đầu cái rụp, trong mắt vừa có mong chờ, vừa có chút lo lắng:
"Có phiền phức lắm không?"
"Đối với cậu chắc cũng tạm được."
Giản Ninh liếc nhìn vóc dáng thon dài, cân đối của Chúc Trì Diệu, rồi nhàn nhạt nói thêm:
"Chỉ là sẽ rất vất vả."
"Vậy tôi học." Chúc Trì Diệu không chút do dự.
Giản Ninh gật đầu:
"Mai bắt đầu. Sáng nghe tiếng loa tập hợp của quân khu 3 xong, đến chỗ hôm trước chúng ta nướng thịt mà tìm."
Nhưng lời còn chưa dứt, một tiếng từ bụng cực không đúng lúc vang lên làm cả Giản Ninh và Chúc Trì Diệu đồng loạt ngoái đầu lại nhìn Ngô Diệp.
Ngô Diệp xấu hổ sờ bụng mình, gãi đầu cười khan:
"Hôm qua phiên trực gấp, không kịp uống dịch dinh dưỡng, tối lại ăn thịt nướng của cậu. Ăn thì ngon thật đó, nhưng không no nổi."
Nói đến đây, ánh mắt Ngô Diệp lập tức sáng lên như mèo thấy cá:
"Cho nên người anh em này, hôm nay cậu tính ăn con dị thú nào? Tôi với cậu ra sân huấn luyện chọn một con chiến luôn nhé?"
Giản Ninh: "..."
Cô có nên cảm thấy mình đang bị biến thành căn tin lưu động không nhỉ. Đến đúng giờ, tại đúng địa điểm, bấm đúng người để xin suất ăn?
Dù trong lòng cạn lời, nhưng Giản Ninh vẫn không nỡ từ chối. Nhất là khi thấy Chúc Trì Diệu người vừa định học kỹ thuật phòng thân cũng nhìn cô bằng ánh mắt y hệt Ngô Diệp, đầy háo hức.
Bó tay. Cô chịu thua.
Nhưng lần này, Giản Ninh không đi theo kế hoạch của Ngô Diệp, là ra sân huấn luyện săn một con đại bổ mang về.
Hiện tại phiên trực ở sân huấn luyện lại không phải người quen của Giản Ninh. Nếu là ban đêm vắng vẻ thì còn đỡ, nhưng mà giữa thanh thiên bạch nhật, tự dưng trước mặt bao nhiêu người mà đi bắt dị thú về nướng, kiểu gì cũng đụng chạm tới người đang làm nhiệm vụ. Cô thấy tốt nhất nên tiết chế một chút.
Chưa kể, Giản Ninh còn mắc chút chứng ép buộc nhẹ theo kiểu chủ nghĩa hoàn hảo. Lần trước tạm bợ nướng miếng thịt cũng coi như trải nghiệm đầu tay, lại còn phải đứng ra làm đầu bếp nướng thịt, nghĩ thôi cô đã thấy khó chấp nhận nổi chính mình rồi.
Thế là, lần này Giản Ninh không dẫn người đi đánh dị thú, mà trực tiếp kéo Ngô Diệp với Chúc Trì Diệu đi vòng lại góc rừng vắng hôm trước.
Ngô Diệp mặt mày ngơ ngác, biểu cảm đợi mãi mới tới giờ hành động bỗng chốc hóa thành mịt mờ:
"Hả? Không chọn dị thú à? Người anh em, không lẽ hôm nay không ăn thịt?"