Chương 21

Tinh Tế: Nữ Thần Hậu Cần Gánh Team

Nhất Bàn Dữu Chanh 15-07-2025 23:37:17

Giản Ninh vừa tới nơi, đã thấy ngay đối phương đang ngồi xổm một góc, vẻ mặt như thể mình bị oan lắm. Cô cau mày hỏi: "Cậu là ai?" Người kia không trả lời thẳng, chỉ cười tươi như nắng xuân: "Tôi có làm phiền hai người không? Nếu có thì tôi đi liền đây, cứ tiếp tục nhé." Giản Ninh híp mắt lại, hoàn toàn không có ý định nhường đường. Dưới ánh trăng, cô cũng tạm nhìn rõ được một chút diện mạo đối phương. Tóc tai bù xù, mái lòa xòa che mất nửa mặt, đuôi mắt rủ xuống có vẻ đáng thương lại hơi hoảng. Mũi cao, cằm nhọn, người mặc một bộ đồng phục bó sát dáng người mảnh mai, đường cong lấp ló dưới ánh trăng, đúng kiểu "đẹp trai nhìn là muốn hỏi quê quán". Cô cảnh giác hỏi tiếp: "Khuya rồi không ngủ, cậu mò đến đây làm gì?" Người kia vẫn giữ vẻ mặt vô tội: "Tôi hết dịch dinh dưỡng dịch rồi, nên ra ngoài tìm chút gì ăn. Đi ngang qua đây thì ngửi thấy mùi thơm nên tò mò lại gần." Đúng là gần đây có kho lưu trữ dịch dinh dưỡng thật. Tuy nghi ngờ, nhưng Giản Ninh tạm thời không bắt được sơ hở nào đủ để kết luận cậu ta đang nói dối. Cô liếc nhìn cậu một lần nữa để ghi nhớ mặt mũi, rồi xoay người chuẩn bị rời đi: "Đi lấy dịch dinh dưỡng rồi về đi." Nhưng chưa kịp đi được mấy bước, cô liền cảm giác tay áo mình bị ai đó kéo nhẹ. Là cậu thiếu niên kia. Cậu cúi người kéo áo cô, mắt long lanh, mặt tội nghiệp như con mèo nhỏ: "Này hai người ăn gì vậy, có thể chia cho tôi một chút không?" "Giản Ninh, sao rồi, bắt được ai à?" Đúng lúc này, giọng Ngô Diệp vang lên từ xa. Lúc trước hai người một trước một sau chạy vù vù, lại đổi hướng liên tục nên Ngô Diệp bị lạc mất. Bây giờ mới lần theo được dấu mà tìm đến. Thiếu niên nghe thấy Giản Ninh được gọi tên, khẽ giật mình, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường như chưa có gì xảy ra. Giản Ninh không nhận ra sự khác lạ ấy, chỉ liếc mắt nhìn Ngô Diệp, rồi thuận tay túm cổ tay thiếu niên, lôi thẳng đến trước mặt Ngô Diệp: "Người này, cậu nhận ra không?" Ngô Diệp nhìn chằm chằm vào mặt người kia, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Không quen. Hình như không phải người bên quân khu 3." Cậu thiếu niên lúng túng rút cổ tay mình ra, tay còn lại thì yếu ớt đặt lên bàn tay Giản Ninh đang giữ chặt cổ tay kia. Trông cậu ta như đang cố gắng ngăn lại, mà chẳng có chút sức nào: "Tôi tên Chúc Trì Diệu người quân khu 13. Trước đó, sau trận dị thú tấn công thì tôi vẫn nằm trong phòng y tế suốt, nên chưa thấy tôi cũng phải."