Chương 50

Tinh Tế: Nữ Thần Hậu Cần Gánh Team

Nhất Bàn Dữu Chanh 15-07-2025 23:37:16

Một lúc lâu sau, Chúc Trì Diệu mới thở hổn hển, hạ giọng nói: "Hơi mệt một chút." Giản Ninh: "..." Nếu không tận mắt thấy anh vừa nãy mặt trắng bệch như sắp xỉu, có khi cô còn thật sự tin lời này. Nhưng cũng chẳng buồn vạch trần, cô chỉ tay về phía một chỗ gần đó: "Qua kia đứng. Hai tay khép lại, ngẩng đầu, ưỡn ngực." Chúc Trì Diệu hơi do dự, quay sang hỏi: "Vậy còn cậu?" "Chạy thêm hai vòng nữa." Giản Ninh nói xong liền không chần chừ gì, bước chân gia tốc, bỏ lại Chúc Trì Diệu phía sau. Chúc Trì Diệu hơi ngẩn ra, vốn định chạy theo, nhưng vừa nhấc chân thì lập tức rút về. Mới vừa rồi còn giả bộ mệt đến không đứng nổi, giờ mà nhảy cẫng lên chạy theo thì lộ quá. Suy nghĩ một chút, Chúc Trì Diệu dứt khoát ngoan ngoãn làm theo lời Giản Ninh. Anh đi đến đúng chỗ cô chỉ, đứng nghiêm chỉnh như một binh sĩ thực thụ. Hai tay khép sát hai bên đùi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lưng thẳng tắp, ngực ưỡn cao, trọng tâm dồn về phía mũi chân đúng chuẩn một tư thế đứng nghiêm kiểu mẫu. Lúc này, đám binh lính của quân khu ba ban nãy còn hí hửng chạy theo hai người đều trố mắt ra nhìn. Giản Ninh và Chúc Trì Diệu đột nhiên tách ra, mỗi người đi một hướng, khiến cả đám lú lẫn, không biết giờ nên chạy theo Giản Ninh tiếp, hay đứng nghiêm theo Chúc Trì Diệu. Nhưng rồi, cũng không mất bao lâu, đám người kia tự giác chia làm hai phe rõ rệt ai còn sức thì rướn theo Giản Ninh chạy tiếp, ai đã mệt lả thì về phe Chúc thiếu gia, ngồi bệt xuống bên cạnh anh thở hồng hộc. Thực ra, ban đầu Giản Ninh chỉ sắp xếp cho Chúc Trì Diệu chạy phụ trọng 5km. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên, cô cũng không định ép cậu ấy quá mức, nên tính phần còn lại 2km sẽ tự mình chạy bù. Chỉ là Giản Ninh không ngờ tới một chuyện không biết cơn gió nào thổi qua đầu đám binh linh quân khu 3, rõ ràng chạy theo cô và Chúc Trì Diệu ba vòng cũng đủ rồi, vậy mà có mấy người còn chưa chịu dừng, cứng rắn kéo nhau chạy luôn 5km, theo kiểu "chị chạy được, tôi cũng chạy được". Mà cái đám đã đuối sức ngồi dưới đất kia, khi Giản Ninh chạy ngang qua, còn đồng loạt vỗ tay cổ vũ như kiểu cổ động viên chuyên nghiệp: "Chạy đẹp lắm chị Ninh." "Thêm vòng nữa đi." "Chị Ninh, em theo chị." Giản Ninh: "..." Cảm giác này thật giống như năm ấy huấn luyện viên ép cô chạy đến mức muốn đổ máu, rồi còn cười lạnh nói: "Chạy tiếp đi, không chạy thì không có cơm ăn". Giờ thì cô hiểu rồi, huấn luyện viên ngày ấy chắc chắn cũng có tâm trạng như vậy. Sau khi hoàn thành bài chạy phụ 5km, đến cả Giản Ninh người lập ra giáo án cũng phải thừa nhận một điều là mệt thật đấy. Cô đứng tại chỗ, thở hổn hển một lúc lâu, rồi mới lết chân đến trước mặt Chúc Trì Diệu. Anh vẫn đang đứng nghiêm túc, giữ tư thế quân nhân chuẩn mực đến mức không chê vào đâu được. Giản Ninh nhìn một lượt, hài lòng gật đầu: "Đứng thêm một tiếng nữa." Ngay lập tức, trong hàng ngũ quân khu 3 vang lên một tiếng kinh hô như tiếng quạ kêu: "Trời đất một tiếng đồng hồ?" Nhưng Chúc Trì Diệu vẫn bất động như tượng, không nhúc nhích, thậm chí ánh mắt cũng chẳng buồn liếc xung quanh một cái. Giản Ninh biết, phản ứng đó tức là chấp hành vô điều kiện. Cô quan sát hắn thêm chút nữa, xác định anh không có dấu hiệu mất nước hay choáng nắng gì, mới xoay người đi về phía đám lính đang lố nhố đứng nhìn, trầm giọng hỏi: "Rồi, mọi người theo tôi chạy xong ba vòng, rốt cuộc là muốn gì?" Bầu không khí nhất thời yên lặng như tờ. Nhưng chỉ mấy giây sau, cả đám lại nhao nhao lên như cái chợ: "Ai nói đi." "Không phải tại cậu kéo tôi theo sao?" "Cậu giải thích đi, cậu hiểu nhất mà." "Không, để tôi, tôi nói rõ hơn." Giản Ninh nghe cái đám "quang quác" ấy mà đầu muốn nổ tung. Cô giơ tay ra hiệu, nghiến răng nói: "Được rồi. Một người nói thôi." Không thế thì kể cả cho đến sang năm lập xuân, cô cũng không thể nào phân biệt nổi bọn họ đang ồn cái gì.