Giản Ninh dựng xong giá gỗ, rải thêm một lớp lá khô lên trên, rồi lấy ra từ không gian một miếng thấu kính nhỏ, điều chỉnh góc cho tia nắng chiếu thẳng xuống đống lá.
Chúc Trì Diệu hiếu kỳ nhìn món đồ trong tay cô, hỏi:
"Cái đó là gì vậy?"
Giản Ninh vừa điều chỉnh góc thấu kính sao cho điểm tụ sáng dừng lại trên lá khô, vừa tiện miệng đáp:
"Lấy từ ống nhắm súng cũ ra, tận dụng làm kính tụ sáng."
Tuy nhóm lửa cũng là một phần kỹ năng huấn luyện, nhưng đã có cách tiện hơn, Giản Ninh tất nhiên sẽ không tự hành xác làm gì.
Còn chuyện để Ngô Diệp nhóm lửa như hôm qua. Ban ngày dễ bị chú ý, không tiện gây động tĩnh lớn.
Không lâu sau, một đốm lửa đỏ nhỏ bắt đầu bốc lên từ đống lá khô, rồi lan dần ra cành củi.
"Oa!" Ngô Diệp tròn mắt thán phục.
Nghe giọng ngạc nhiên thái quá của Ngô Diệp, Giản Ninh hơi cạn lời:
"Chỉ là kỹ thuật tụ quang cơ bản thôi, các cậu ở quân khu không được dạy sao?"
Ngô Diệp gãi đầu, hơi xấu hổ:
"À bọn tôi ra ngoài đều có cơ giáp mang theo, muốn nhóm lửa thì dùng năng lượng cơ giáp là xong rồi."
Câu trả lời cũng khá hợp lý.
Giản Ninh cắn răng. Không hiểu sao, từ lời nói của Ngô Diệp, cô lại nghe ra được một loại cảm giác ưu việt chết tiệt nào đó.
Ngọn lửa liếm qua từng cành củi khô, nhiệt độ dần lan tỏa khắp không gian.
Giản Ninh cẩn thận đặt những củ khoai lang đã rửa sạch lên lớp đất kế bên đống lửa mà Ngô Diệp đã đắp sẵn.
Giữa làn khói mỏng từ đống lửa, dường như thoang thoảng một mùi thơm ngọt ngào lạ lẫm.
Cành củi vốn không nhiều, nên chẳng mấy chốc đã cháy hết.
Ngô Diệp là người đầu tiên không nhịn được, giơ tay định với lấy khoai lang ra, nhưng bị Giản Ninh đập cho một cái tát lên mu bàn tay.
"Đừng có động vào."
"Nhưng lửa tắt hết rồi mà?" Ngô Diệp ấm ức.
Không để ý đến sự oan ức của cậu, Giản Ninh bắt đầu vùi kỹ từng củ khoai vào lớp tro nóng còn sót lại, rồi lại đắp đất kín lại. Xong xuôi, cô đứng dậy, phẩy tay:
"Chờ thêm một tiếng nữa."
Ngô Diệp: "..."
Cậu cảm thấy nếu ngồi đây thêm một tiếng, khả năng mình sẽ chết đói ngay trước cái mô đất kỳ lạ kia là rất cao.
Xử lý mọi thứ xong xuôi, Giản Ninh lấy ra một túi nhỏ nước suối đã chuẩn bị từ trước, rửa sạch tay. Lúc này cô mới túm lấy Chúc Trì Diệu kéo đến bên mình, nghiêm túc hỏi:
"Đám người kia vì sao lại đánh cậu?"
Chúc Trì Diệu khẽ run lên một cái, như thể nhớ lại chuyện gì không vui. Anh mím môi trầm mặc hồi lâu rồi mới khẽ đáp:
"Không có lý do gì cả. Bọn họ bị bên quân khu 3 đánh thức sớm, tâm trạng không tốt."