Chương 33

Tinh Tế: Nữ Thần Hậu Cần Gánh Team

Nhất Bàn Dữu Chanh 15-07-2025 23:37:16

Đau đớn từ da đầu bị giật mạnh khiến Trần Trạch Đào hét lên như heo bị chọc tiết, chỉ có thể lùi dần từng bước theo đà lôi kéo của Giản Ninh, vẻ mặt đau đớn mà nhục nhã. Mà lúc này trên sân huấn luyện tất cả người đứng xem đều im bặt. Nhìn thấy Giản Ninh mặt mày lạnh tanh, cả người tỏa ra sát khí, ai nấy tự giác dạt sang hai bên, như thấy hổ dữ qua đường. Một lối đi thẳng tắp tự động mở ra giữa đám đông. Giản Ninh túm tóc Trần Trạch Đào, kéo thẳng về phía bãi huấn luyện phía ngoài. Nơi đó vốn là một hố bùn nhỏ, dùng cho huấn luyện thể lực. Khu quân sự số ba vừa kết thúc luyện tập, chỗ bùn kia giờ đầy nước đục ngầu, lầy lội, trơn trượt, tanh hôi không thể tả. Giản Ninh bước tới bên vũng bùn, thong thả ngồi xổm xuống, vẫn nắm tóc Trần Trạch Đào, rồi "Thụp". Một tiếng vang giòn vang lên, như tiếng đạp trúng quả bóng nước. Trần Trạch Đào mặt đập thẳng vào vũng bùn. Không ai kịp thở, chỉ thấy hắn cả đầu chôn trong đống nước nhơ nhớp, cái gì mà mặt mũi tôn nghiêm, đều theo bụi bẩn cuốn trôi. Cảnh này đủ khiến đám đông đứng hình toàn tập. Đến Hà Khiêm, người vừa nãy còn giả vờ xem diễn, lúc này cũng bị doạ ngây người mấy giây, cuối cùng mới kịp phản ứng, vội vã chạy lên khuyên can: "Giản Ninh, được rồi được rồi, đánh vậy là đủ rồi. Dù sao cũng cùng một quân khu, sau này còn gặp mặt nhiều." Chỉ là, cậu còn chưa nói xong Giản Ninh quay sang liếc cậu một cái. Chính là cái liếc mắt kia, khiến Hà Khiêm như bị đông cứng tại chỗ. Tất cả lời lẽ khuyên nhủ đến miệng, bỗng dưng nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống được mà cũng không dám nói ra. Cái liếc ấy không sắc bén, cũng không giận dữ, chỉ là rất, rất lãnh đạm. Lãnh đạm đến mức khiến người ta không rét mà run. Rõ ràng ánh mắt Giản Ninh chẳng mang theo chút cảm xúc nào, thế nhưng không hiểu vì sao, Hà Khiêm lại cứ cảm thấy gai sống lưng. Cái cảm giác ấy giống như Giản Ninh đã nhìn thấu tất cả những trò hề mà bọn họ đang diễn, từ đầu đến cuối đều không lọt khỏi mắt cô. Hà Khiêm nghẹn họng, không biết nên mở lời khuyên can thế nào. Chỉ có thể xấu hổ đứng một bên, âm thầm đếm ngược mong Giản Ninh sớm trừng phạt xong, còn tiện thể kéo cái thằng Trần Trạch Đào đang bị xử lý kia về khoang trị liệu trước khi hắn ngạt nước thật. Giản Ninh thì sao? Trong lòng cô đã âm thầm canh giờ. Thấy cũng đủ rồi, cô mới túm tóc kéo đầu Trần Trạch Đào lên, gằn giọng hỏi: "Biết sai chưa?"