Chương 16

Tinh Tế: Nữ Thần Hậu Cần Gánh Team

Nhất Bàn Dữu Chanh 15-07-2025 23:37:17

Đúng là buồn ngủ còn được tặng gối. Lúc nãy cô còn đang lo thịt dê mùi quá đậm, khó nuốt nếu không có món phụ. Ai ngờ bây giờ lại đào được nguyên liệu chính để nâng tầm bữa ăn. Không chần chừ, Giản Ninh đào thêm mấy củ, nhét gọn vào người, rồi quay lại vác mớ thịt tiếp tục lên đường. Ngoài kia, Ngô Diệp đã nhóm xong lửa, ngồi một góc vừa canh chừng xung quanh vừa sốt ruột, sợ đội tuần tra bất ngờ xuất hiện bắt quả tang cả hai đang nướng trộm thịt. Thấy có bóng người lấp ló từ trong lùm cây đi ra, Ngô Diệp thoáng giật mình, nhưng nhìn kỹ lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Trời đất, tưởng ai chứ. Cái gì đấy?" Vừa chạy ra đón, ánh mắt Ngô Diệp đã lập tức bị khối thịt màu hồng nhạt trên vai Giản Ninh hút trọn. Dị thú thông thường toàn thân phủ lớp da dày và tầng bảo vệ cứng như giáp sừng, mục đích là để chống lại phóng xạ ngoài hành tinh, nhìn sơ qua thì đen thui, thô ráp chẳng mấy hấp dẫn. Nhưng Giản Ninh tỉ mẩn xử lý sạch lớp bảo vệ ấy, để lộ phần thịt bên trong màu sắc, kết cấu trông chẳng khác gì thịt động vật ở Trái Đất là bao. Giản Ninh cũng âm thầm thở phào đoán đúng rồi. Phóng xạ không bám vào tầng thịt bên trong, đồng nghĩa với việc có thể ăn được. Cô vung vẩy miếng thịt trong tay, lấy từ người ra hai củ khoai tây rồi tiện tay ném cho Ngô Diệp: "Đây, ăn được." Xong xuôi, cô đi đến bên bếp lửa, dựng giá nướng tạm bợ rồi treo thịt lên bắt đầu nướng. Động tác gọn gàng, chuyên nghiệp, không khác gì đang nướng tiệc picnic. Ngô Diệp nhìn hai củ khoai trong tay mà bối rối, lật qua lật lại kiểm tra, rồi rút từ túi áo ra một ống dưỡng chất phòng thân, như thể sợ bị bỏ thuốc độc. Mặt cậu nhăn nhó, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Giản Ninh không lẽ cô bị dị thú tấn công não rồi? Có phải đầu óc hơi có vấn đề không?" Tuy không nói trắng ra, nhưng biểu cảm lo lắng kia rõ ràng viết to trên mặt: "Tôi nghi cô khùng rồi đấy." Giản Ninh không đáp, chỉ bình tĩnh trở thịt trên lửa, làm như không nghe thấy gì cả. Thịt dê vốn đã có mỡ, gặp lửa nóng liền bắt đầu rỉ ra từng giọt dầu vàng óng. Mùi thơm ngậy béo cứ thế lan tỏa trong không khí, nhẹ nhàng mà quấn quýt, như thể đang thì thầm mời gọi bất kỳ cái bụng đói nào đang quanh quẩn gần đây. Ngô Diệp ban đầu còn nghiêm túc tính kéo Giản Ninh đi kiểm tra toàn thân xem có bị trục trặc gì ở não không, nhưng mà không hiểu sao, ngửi thấy mùi thịt kia, động tác lại khựng lại. Mùi hương này sao mà thơm vậy?