Còn ở thời đại tinh tế này với cái thân thể mỏng như giấy của anh hiện tại, e rằng có hơi vượt ngưỡng chịu đựng.
Tuy nhiên, Chúc Trì Diệu không nói gì. Anh chỉ khẽ cúi đầu, giọng dịu dàng:
"Ừ, tôi sẽ kiên trì đến cùng."
Giản Ninh nhìn anh ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, mềm mềm yếu yếu như thể chỉ cần đẩy nhẹ một cái là đổ, trong lòng không khỏi tự nhắc mình mấy lần. Tối qua rõ ràng thấy thân người anh có đường cong cơ bắp kia mà, đừng bị cái mặt này lừa.
Nhưng cuối cùng cô vẫn mềm lòng, thở ra một hơi rồi nói:
"Không cần gồng quá. Tôi sẽ điều chỉnh cường độ huấn luyện dần dần. Ban đầu tập nhẹ trước cho cậu có thời gian thích ứng."
Chúc Trì Diệu nghe xong, lập tức nở một nụ cười dịu dàng, bộ dạng cảm kích chân thành:
"Ừ, cảm ơn Ninh Ninh."
Mẹ nó, đúng là hồ ly đực đội lốt cún ngoan.
Buổi chiều hôm đó, Giản Ninh vẫn quyết định vào rừng dạo một vòng, thử xem có thể mở khóa thêm nguyên liệu nấu ăn nào mới hay ho không.
Còn Chúc Trì Diệu, sau khi về đến ký túc xá, lập tức thu lại cái vẻ ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt Giản Ninh, thay vào đó là dáng vẻ cà khịa đầy phong độ. Anh liếc xéo Hà Khiêm một cái, nửa cười nửa châm chọc:
"Người hầu của cậu dạo này thế nào rồi?"
"Uống mấy ngụm nước bùn, giờ còn nằm trong khoang trị liệu đấy."
Hà Khiêm nhún vai, mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm chuyện thường ngày ở huyện.
"Còn cậu thì sao? Ở bên Giản Ninh của cậu, sống chung có vui vẻ không hả?"
"Cũng tạm."
Chúc Trì Diệu vừa đáp vừa sực nhớ ra gì đó, lấy từ không gian cá nhân ra hai củ khoai lang nướng còn ấm, tiện tay đưa cho Hà Khiêm:
"Cầm lấy, đưa cho Tống Trì, nhờ cậu ta tra xem rốt cuộc thứ này là cái quỷ gì."
"Cái gì đồ chơi đây?" Hà Khiêm nhận lấy hai khối đen sì sì chẳng ra hình thù gì, mặt đầy hoài nghi và ghét bỏ.
Chúc Trì Diệu cười cười, chợt đứng dậy, đi đến gần Hà Khiêm, tay xé đôi một củ khoai lang, đưa thẳng đến sát miệng cậu:
"Đừng nói nhảm, ăn thử đi."
Hà Khiêm cau mày, nhưng cũng không nghi ngờ gì về ý định của anh, chọn một góc nhìn tạm được, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Sau khi im lặng nhai nuốt kỹ càng, một lúc sau, Hà Khiêm mới chậm rãi trợn tròn mắt:
"Cậu còn không? Hai khối này để lại cho tôi đi."
Cậu thề, đây là lần đầu tiên cậu được nếm thử một thứ kỳ lạ như vậy mà lại ngọt ngào thơm phức đến thế. Cái vị mềm mềm dẻo dẻo này thực sự gây nghiện.
Chúc Trì Diệu lườm cậu một cái:
"Muốn ăn thì để lại nửa củ kia cho tôi."
Vừa nói, anh vừa thong thả nhai phần khoai lang còn lại, vừa lơ đãng nói:
"Cậu thử cảm nhận tinh thần lực của mình xem."