Chương 23

Tinh Tế: Nữ Thần Hậu Cần Gánh Team

Nhất Bàn Dữu Chanh 15-07-2025 23:37:17

Dã ngoại mà nướng thịt thì hương vị tất nhiên quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải nướng chín. Vừa nãy vì chuyện đột xuất nên Giản Ninh mới vội vội vàng vàng để Ngô Diệp ôm mớ thịt nướng còn tái. Giờ thì không có gì gấp nữa, cô tất nhiên sẽ làm cho đàng hoàng. Nướng phải chín đều, thơm ngon, mới gọi là có trách nhiệm với món ăn. Ước chừng mười mấy phút sau, Giản Ninh mới đem mấy xiên thịt chia ra cho Ngô Diệp và Chúc Trì Diệu. Ngô Diệp như hổ đói vồ mồi, chụp lấy xiên thịt không cần khách sáo, ngoạm liền một miếng to, rồi nghiêng đầu, vừa thổi vừa nhai, vừa hít hà như đang ăn bảo vật nhân gian. "Tiểu Diệu, mau thử đi. Món này là tuyệt kỹ ngoài mong đợi đó." Ngô Diệp không quên rủ rê. Chúc Trì Diệu nghe vậy thì làm giống y chang lúc nãy Ngô Diệp thử ăn, đầu tiên là đưa xiên thịt lên ngửi cẩn thận, rồi quay sang nhìn Ngô Diệp như thể đang xác minh người ta có còn sống không. Thấy đối phương ăn xong vẫn bình an vô sự, anh mới yên tâm cắn một miếng. "Sao nào? Tôi có lừa cậu đâu, đúng không?" Ngô Diệp chờ mong hỏi. Nhưng Chúc Trì Diệu chẳng thèm trả lời. Anh cứ thế từ tốn nhai kỹ, nuốt hết miếng trong miệng, như thể đang xác nhận hương vị có đúng chuẩn hay không, rồi lại thản nhiên cắn thêm miếng nữa. Từng động tác đều cẩn thận, trật tự mà cũng chẳng buồn để ý đến Ngô Diệp đang sốt ruột đợi phản hồi. Cái vỉ nướng của Giản Ninh vốn nhỏ, mỗi lần chỉ nướng được hơn mười xiên. Thành ra hai người ăn chưa bao lâu đã xử lý sạch sẽ, xong rồi lại chẳng chút ngại ngùng mà đồng loạt quay sang nhìn Giản Ninh, ánh mắt lấp lánh trông mong như hai con cún nhỏ canh cơm. Giản Ninh: "..." Thật ra cô cũng định dọn đồ về ký túc xá nghỉ sớm rồi. Nhưng mà lửa còn đang cháy, bỏ thì phí, thêm một mẻ cũng không sao. Thế là Giản Ninh nghĩ nghĩ, dứt khoát đem hết chỗ khoai tây cùng thịt dê còn lại, xiên nốt lên, nướng một lần luôn cho xong. Khoai tây nướng giòn tan, thịt dê mềm mại đậm vị, cứng mềm hòa quyện, mùi thơm bốc lên làm người ta chỉ muốn gục ngã tại chỗ. Ngô Diệp và Chúc Trì Diệu nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt không rời khỏi vỉ nướng nửa giây. Ngay khi chỉ còn lại đúng một xiên cuối cùng, Ngô Diệp đã nhanh mắt nhanh tay ngó sang Chúc Trì Diệu, cười hề hề: "Tiểu Diệu à dù sao thì tôi cũng là người quân khu 3, cậu lại là khách tới sau. Hay là, cái xiên cuối này, nhường cho tôi đi?" Nói chưa dứt câu, tay Ngô Diệp đã vươn ra, chuẩn bị chụp lấy xiên thịt như cọp vồ mồi.